Trên tầng thượng của nhà hàng “Mỹ Thực Lâm”, khu buffet cho khách, Lâm Phi căn bản không hề có hứng thú với nội dung cuộc trò chuyện của cả ba cô gái nên hắn cũng chẳng đứng đó lâu, mượn cớ đi vệ sinh rồi chuồn thẳng.
Mặc dù cả ba cô gái đều đang thảo luận về hướng phát triển thương mại của tập đoàn Mộ Thị nhưng đối với Lâm Phi mà nói thì quá nhàm chán và khô khan. Thế nhưng lý do thôi thúc hắn rời xa cả ba cô gái này đương nhiên vẫn là bảo bối Thẩm Bội Ni trước nay không hề biết ngại ngùng là gì.
Cái thứ kiên nhẫn với Lâm Phi mà nói từ trước đến nay đều không hề thiếu. Mặc dù cuộc nói chuyện của cả ba cô gái đối với Lâm Phi mà nói rõ ràng là khô khan nhưng hắn không sao thích nghi nổi với vẻ mặt kia.
Khuôn mặt, vóc dáng, rồi bộ ngực căng tròn nảy nở, cái eo thon nhỏ vòng eo con kiến… Trong chốc lát, Lâm Phi đương nhiên là nhìn không quen.
Ngặt nỗi, đôi chân mềm mại lại hơi man mát kia của Thẩm Bội Ni như mọc thêm mắt, chỉ biết tìm đến chỗ cậu nhỏ của Lâm Phi mà cọ đi cọ lại.
Lâm Phi có ý muốn né về sau nhưng không né nổi cái chân dài kia của Thẩm Bội Ni.
Cái trò chơi tình nhân thế này nếu như không có cô vợ tổng giám đốc ở đây thì Lâm Phi cũng chẳng ngại gì mà chơi luôn với Thẩm Bội Ni cả.
Thế nhưng Mộ San San cũng không phải tuýp người chịu để yên. Hành động nhất thời thì còn được, ngộ nhỡ cả hai người có cử động nào đó quá mức một chút mà bị Mộ San San phát hiện thì đúng là Lâm Phi đã gián tiếp bị Thẩm Bội Ni chơi cho đến chết rồi đấy.
Những năm tháng làm lính đánh thuê ở nước ngoài, Lâm Phi đã tôi luyện được tính kiên nhẫn lâu rồi. Nếu như bảo bối Thẩm Bội Ni này chỉ là nhất thời chạm vào cậu em nhỏ của Lâm Phi thì Lâm Phi cũng không đến mức phải tránh xa như vậy.
Thế nhưng không biết Thẩm Bội Ni ăn phải cái gì, đôi chân mềm mại với làn da man mát kia cứ thế trêu ghẹo cậu em nhỏ của Lâm Phi, cọ qua cọ lại.
Nếu không phải Lâm Phi đã xông pha chốn tình trường lâu năm thì e rằng đã nhịn không nổi mà nhảy cẫng lên rồi bổ nhào tới đè Thẩm Bội Ni ra đất rồi.
Cái thứ kiên nhẫn ấy mà, trước nay đều thể hiện tâm lý bề ngoài thôi, nó không bao gồm sinh lý bên trong.
Cũng vì hiểu rõ nếu tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng bị Thẩm Bội Ni chơi tới mức lộ tẩy nên Lâm Phi mới phải lựa chọn từ bỏ cơ hội hiếm có để tận hưởng cả ba cô gái, xin phép đi vệ sinh.
…….
Lâm Phi đi từ trên khu vực ăn liên hoan ở tầng thượng của nhà hàng “Mỹ Thực Lâm” xuống. Hắn vốn đi một mạch xuống tới tầng một tìm đám bảo vệ của đội bảo vệ số hai uống đôi chén, tiện thể tìm đám nhân viên nữ chỗ Tiêu Y Na trêu ghẹo, tự trấn tĩnh lại ngọn lửa hừng hực phải kiềm chế khi không thể tận hưởng bảo bối Thẩm Bội Ni kia.
Thế nhưng khi đến tầng hai, một âm thanh quen thuộc vang lên, khiến hắn không thể không dừng chân, bỏ luôn cái ý định đi uống rượu ghẹo gái.
“Lão béo đáng chết kia, bà cô đây cảnh cáo ông, hôm nay nếu ông dám động vào hai người bọn tôi thì sau này đừng mong sống ở thành phố Trung Hải này nữa.” Đây chính là sự uy hiếp bá đạo khiến Lâm Phi không thể không dừng chân.
Nếu như chỉ hiểu mặt chữ thì có lẽ phần lớn người nghe sẽ nghĩ rằng người nói câu này là đám con gái du côn.
Nếu không phải hiểu rõ giọng nói của người nói câu vừa rồi thì e rằng đến cả Lâm Phi cũng sẽ cho là như vậy.
“Nha đầu, tuổi con con mà khẩu khí cũng không vừa nhỉ. Hai đứa chúng mày còn ngây ra đó làm gì, còn không mau ấn hai đứa này xuống. Ví tiền của tao chắc chắn trên người chúng nó. Mau, lên cho tao.”
Một gã đàn ông trung tuổi, thân hình béo mập đầu tóc chải vuốt ngược ra sau chỉ vào hai gã đàn ông phục vụ trong sảnh ăn uống xông về phía cô gái tuổi chừng mười bảy mười tám, ăn mặc có chút loè loẹt hoa hoè.
“Khốn khiếp, còn ngây ra đó làm gì, không mau…” Cô thiếu nữ với đôi mắt đánh phấn tím, đi đôi tất màu da với đôi cao gót màu đen láy thấy hai gã phục vụ bàn đang xông về phía mình theo lệnh chỉ huy của lão đàn ông trung tuổi. Cuống quá, cô gọi cô bạn cũng đang đánh phấn mắt màu tím, mặc váy ngắn màu đen cùng bỏ chạy.
Thế nhưng cô ta còn chưa dứt lời thì hai gã phục vụ định xông về cô ta còn chưa đi được mấy bước đã bay thẳng ra ngoài.
Rầm rầm.
Rầm!
Cả hai tên ngã lăn quay vào khu lấy đồ ăn, biết bao nhiêu đĩa thức ăn và món ngon đều vì hai tên này mà bị huỷ hoại hỏng bét.
“Đại thúc.”
Hứa Doanh Doanh vốn dĩ còn đang kéo theo Từ Kiều bỏ chạy, thấy hai tên này đều bay hẳn ra ngoài nên sau khi định thần lại, cô nhóc lập tức quay người định xem xem là cao nhân nào tương trợ. Giây phút nhận ra Lâm Phi, Hứa Doanh Doanh dùng tay lau lớp phấn nhạt trên mặt, vui mừng chạy bổ nhào về phía Lâm Phi như mũi tên bay khỏi cung.
Thấy nha đầu Hứa Doanh Doanh dường như không quan tâm tới khoảng cách hai ba mét giữa hai người, để tránh cho cô nhóc bị ngã bầm dập khuôn mặt, Lâm Phi cũng không màng tới khoảng cách hai, ba mét giữa cả hai mà di chuyển bước chân nhanh chóng, đón lấy Hứa Doanh Doanh đang phi như bay lại phía mình.
“Trời, nha đầu thối, cháu không muốn sống nữa à?”
“Cháu biết, đại thúc nhất định sẽ đỡ cháu mà.”
Thấy Hứa Doanh Doanh trong lòng nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt đầy tín nhiệm tin tưởng, Lâm Phi vốn dĩ định giơ tay tét luôn vào mông cô nhóc nhưng lại thôi.
Mặc dù nói nha đầu Hứa Doanh Doanh thường gây rắc rối cho Lâm Phi nhưng có lúc cô nhóc lại làm ra những hành động quá khích khiến Lâm Phi không phải hoàn toàn không vui.
Thế nhưng Lâm Phi không thể không thừa nhận cô nha đầu Hứa Doanh Doanh này vô cùng tin tưởng hắn, không hề do dự và cũng không có chút dè dặt nào với hắn cả.
Về điểm này thì cô vợ chính thất của hắn – Mộ San San không thể sánh bằng.
“Được rồi, đừng thế nữa, bao nhiêu người đang nhìn kìa.”
Mặc dù cảm nhận được lòng tin tưởng tuyệt đối của Hứa Doanh Doanh với mình nhưng dù sao ở đây cũng là nơi đông người, Lâm Phi không thể để cô nhóc cứ ôm mình mãi như thế được.
Những ánh mắt khác thường của khách khứa nhìn vào, với độ dày da mặt của Lâm Phi thì hắn không quan tâm. Nhưng Lâm Phi đương nhiên không thể quên có khả năng tiếp sau đó, còn có cô vợ tổng giám đốc của mình và hai mỹ nữ trưởng phòng với mối quan hệ đầy phức tạp kia đang ở đây.
Nếu như bị cả ba người Mộ San San nhìn thấy cảnh này thì hắn thật sự có nhảy xuống sông Trường Giang cũng rửa không sạch tội.
“Đại thúc, cho người ta ôm thêm chút nữa đi mà. Lâu lắm mới gặp chú, người ta nhớ chú mà.”
Bộ ngực nhỏ con của Hứa Doanh Doanh cứ thế cọ vào ngực Lâm Phi, bộ mặt đầy hạnh phúc không quên làm nũng với hắn với ý đồ được ở lâu hơn chút nữa trong lòng Lâm Phi.
“Hứa Doanh Doanh, cháu còn muốn giữ thể diện không hả?”
Với ý đồ vô liêm sỉ đó của Hứa Doanh Doanh, Lâm Phi còn chưa kịp lên tiếng phản đối nữa.
Từ Kiều ở bên cũng trang điểm y hệt Hứa Doanh Doanh, mắt kẻ màu tím, váy ngắn màu đen, không biết từ bao giờ xuất hiện trước mặt Lâm Phi, đôi tay trắng nõn nà túm lấy eo Hứa Doanh Doanh, đôi mắt đỏ lừ nhìn Hứa Doanh Doanh đang ôm chặt lấy Lâm Phi rồi lên tiếng quát nạt.
“Từ Kiều, cậu có ý gì hả, lẽ nào cậu không thấy đại thúc chủ động ôm tôi?” Hứa Doanh Doanh ngừoi nhỏ nhưng ý chí cao ngất trời đâu dễ gì để Từ Kiều quát tháo mình chứ. Mặc dù vẫn còn đang trong lòng Lâm Phi nhưng Hứa Doanh Doanh vẫn quay đầu lại lên tiếng nạt nộ Từ Kiều ngay lập tức.
Rõ ràng là nha đầu Hứa Doanh Doanh chủ động lao vào lòng Lâm Phi. Đương nhiên, cũng là do Lâm Phi dang tay đỡ lấy nha đầu này nhưng cũng là vì Lâm Phi lo Hứa Doanh Doanh ngã sẽ khiến hắn thêm phiền phức.
Con gái con đứa, mặc dù còn nhỏ nhưng cái khả năng nói lái sự thật rồi không hiểu đạo lý đủ khiến Lâm Phi mở mang tầm mắt.
“Đại thúc không phải của mình cậu, cậu ôm lâu như vậy rồi, giờ đến lượt tôi.” Từ Kiều cũng không chịu thua, nha đầu này có thể bằng chị bằng em với Hứa Doanh Doanh có thể thấy rằng cô nhóc cũng không phải hạng xoàng.
“Ai nói chuyện với cậu, đại thúc không phải của tôi. Tôi là vợ của đại thúc, tôi muốn ôm bao lâu kệ tôi. Cậu không là gì của đại thúc cả, chú ấy dựa vào cái gì mà phải cho cậu ôm chứ?”
“Tôi hỏi cậu lần cuối, cậu có bỏ ra không?” Hứa Doanh Doanh nói vài câu khiến Từ Kiều không thể phản bác nổi, nên dứt khoát không thèm tranh luận với Hứa Doanh Doanh nữa mà lên giọng hỏi lại lần cuối.
“Không bỏ không bỏ, không bỏ, cậu làm gì được tôi?”
Bốp!
Bốp!
Hứa Doanh Doanh vừa dứt lời, hai cái vỗ gần như là đồng thời giáng luôn vào bộ mông còn chưa phát triển hết của cô nhóc.
Một cái đến từ Lâm Phi còn một cái đến từ Từ Kiều.
Không thể phủ nhận lúc này Lâm Phi và Từ Kiều có chung suy nghĩ.
“Cậu, hai người… Tôi không sống nữa, đại thúc, chú dám giúp Từ Kiều bắt nạt cháu. A, để cháu chết đi, để cháu chết đi.”
Sau khi bị Lâm Phi tét mông rồi định thần lại, Hứa Doanh Doanh cảm thấy xấu hổ, đôi tay nhỏ nhắn kia không ngừng đập vào ngực Lâm Phi liên tục.
“Muốn chết không đơn giản sao, nếu cháu không bỏ chú ra thì chú ném luôn cháu cho tên béo đối diện đấy. Chú nghĩ hắn có sẽ sẽ vui lắm khi ôm cháu.”
Bị Hứa Doanh Doanh làm cho điên đầu, Lâm Phi bạt vào đầu cô nhóc một cái khiến Hứa Doanh Doanh nhận ra bảy tám tên bồi bàn không biết chui từ đâu ra đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào gã đàn ông trung tuổi.
Tránh ra.
Lâm Phi vừa dứt lời, không quá một giây, nha đầu Hứa Doanh Doanh với tốc độ nhanh nhất rời khỏi vòng tay Lâm Phi, quay người nấp sau hắn mặt mày bất bình, vung tay lên tiếng: “Đại thúc, gã béo kia cứ nhất nhất bảo bọn cháu ăn cắp ví tiền của mình. Ông ta cũng không đái ra một bãi mà xem mấy bà cô đây có phải hạng thiếu tiền hay không.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]