Chương trước
Chương sau
Khi Lâm Phi trở về biệt thự Lệ Thuỷ cũng đã gần chín giờ tối.

Hắn nghĩ rằng đã giờ này rồi thì Mộ San San nếu còn chưa ngủ thì khả năng cao là còn đang làm việc ở phòng đọc sách. Thế nhưng khi Lâm Phi đẩy cửa bước vào, hắn chợt ngây người.

Trong dự tính của hắn thì Mộ San San không ở trong phòng ngủ thì cũng ở phòng sách nhưng cô ta lại đang ngồi xem ti vi ở phòng khách.

Hành động xem ti vi vào buổi tối thế này đối với một người con gái đã lấy chồng là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng với một người trước nay luôn coi công việc là hàng đầu như Mộ San San mà nói thì có vẻ không được bình thường cho lắm.

“Vợ còn chưa ngủ à?” Lâm Phi lại gần cô vợ tổng giám đốc với vẻ hết sức thận trọng, mặt hắn như muốn áp sát vào khuôn mặt kia của Mộ San San.

Nếu như bình thường thì Lâm Phi mà gần cô vợ mình thế này thì Mộ San San không giáng cho Lâm Phi cái tát thì cũng sẽ nổi cơn thịnh nộ không giãn nổi cơ mặt với hắn.

Thế nhưng lần này Mộ San San lại không hề lên tiếng, thậm chí đôi mắt xinh đẹp kia còn đang nhìn Lâm Phi thật chăm chú không hề chớp mắt.

Mặc dù thời gian hai người ở bên nhau không phải là ngắn nhưng đây là lần đầu tiên khoảng cách Mộ San San và Lâm Phi gần đến vậy mà cô lại ung dung như không.

Khi hai người mới kết hôn, Mộ San San đến nhìn cũng không buồn nhìn Lâm Phi lấy một cái. Từ sau khi Lâm Phi dọn vào ở biệt thự Lệ Thuỷ, Mộ San San cũng gần như không hề ngắm nhìn khuôn mặt góc cạnh của Lâm Phi.

Cũng có một khoảng thời gian Mộ San San đã từng nổi hứng muốn ngắm nhìn nhưng vì sự dè dặt ngại ngùng của con gái và sự vô liêm sỉ của Lâm Phi mà cô không làm vậy.

Hôm nay Mộ San San cũng không biết vì sao mà lại không thấy quá phản cảm với khuôn mặt Lâm Phi khi ở khoảng cách gần như vậy. Ngược lại, nhân cơ hội này, cô còn nhìn chăm chú người đàn ông là chồng mình, thậm chí nếu không có gì thay đổi thì sẽ chung sống với mình cả đời này.

Liếc mắt đưa tình, ở một khoảng thời gian nào đó mà nói có thể xảy ra. Giống như Mộ San San và Lâm Phi lúc này vậy.

Trước kia Mộ San San chưa từng hoặc có thể nói là chưa bao giờ coi mình là vợ Lâm Phi, cũng vì vậy mà cô chưa bao giờ đối xử với Lâm Phi như một người chồng.

Hôm nay khi hai người say đắm nhìn nhau, từ đôi mắt đi tới trái tim, trong lòng Mộ San San dâng lên cảm giác khó tả.


Đặc biệt là khi nghĩ tới lúc mình và Lâm Phi nhận giấy kết hôn, tình cảm dần trào dâng trong lòng Mộ San San.

“Tên này cũng không quá tệ.”

Cứ nhìn mãi như vậy, trong lòng Mộ San San càng thêm thiện cảm với Lâm Phi.

Mộ San San không phải không hiểu khuôn mặt lạnh lùng của mình sẽ là một áp lực rất lớn cho người khác. Mặc dù gã chồng hời Lâm Phi này có lúc rất vô liêm sỉ nhưng lại không hề sợ hãi khi nhìn thẳng vào mắt Mộ San San, những cái khác không nói nhưng tố chất tâm lý của hắn cũng đủ hơn những người khác.

Vả lại không nhìn thì cũng không biết, nhìn kỹ rồi Mộ San San mới nhận ra ông chồng hời của mình mặc dù không được coi là đẹp trai đến mức kinh thiên động địa nhưng cũng khá ưa nhìn.

Đang lúc Mộ San San còn mải suy nghĩ sao hôm nay ông chồng Lâm Phi lại hiểu chuyện ngoan ngoãn nhìn mình như vậy thì Lâm Phi bắt đầu cử động.

Nói đúng ra là cái miệng của Lâm Phi bắt đầu cử động.

Cái miệng kia của Lâm Phi đã bịt luôn đôi môi đỏ mọng trái đào kia của Mộ San San lại, cái hôn đến thật bất ngờ.

Trò cười gì đây chứ, mới đầu khi mới áp sát mặt vào Mộ San San, Lâm Phi còn sợ bị ăn một cái tát từ cô ta cơ.

Nhưng đợi mãi mà Mộ San San vẫn không ra tay, lại còn nhìn mình chăm chú như vậy nên hắn ngắm nhìn vợ mình cũng không phải là việc làm gì kỳ diệu cả.

Nhưng Lâm Phi trước nay lại không phải là người đàn ông biết tự hài lòng.

Mặc dù không hiểu trong lòng cô vợ tổng giám đốc nhà mình đang nghĩ gì nhưng khó khăn lắm mới tóm được một cơ hội gần thế này để hôn vợ mình. Nếu như Lâm Phi còn không biết nắm lấy cơ hội thì thật không phải là đàn ông.

Mùi hương thoang thoảng trên người Mộ San San quả thật là liều thuốc độc chí mạng dụ dỗ Lâm Phi phạm tội. Trong bầu không khí ấm áp mơ hồ thế này, nếu Lâm Phi có thể kiềm chế nổi mới là lạ đấy.

“U…”

Mộ San San còn đang nghĩ không biết Lâm Phi trụ được bao lâu dưới con mắt thẩm tra này của mình thì thật không thể ngờ nổi Lâm Phi lại đường đột hôn cô như vậy.

Còn sau khi bị hôn trộm hơn mười giây, Mộ San San mới định thần trở lại được.

Thế nhưng rõ ràng là đã muộn rồi.

Chỉ dựa vào tiếng kêu “ư ư” của Mộ San San thì không thể ngăn cản được Lâm Phi tận hưởng đôi môi thơm mềm đó của Mộ San San.

Ánh đèn trong phòng khách mờ ảo bao trùm khắp căn phòng khách khiến bầu không khí càng trở nên ấm áp mờ ảo hơn.

Cơ thể gợi cảm với những đường con quyến rũ của Mộ San San đã bị Lâm Phi ôm chặt vào lòng. Mộ San San vốn thuộc kiểu trói gà không chặt nên tình huống đột ngột như vậy khiến cô như con thỏ non run rẩy, dù muốn thoát ra khỏi vòng tay Lâm Phi nhưng lại không sao vùng vẫy ra được.

Còn Lâm Phi vì có kinh nghiệm từng bị Mộ San San cắn vào lưỡi nên đương nhiên sẽ không ngốc đến mức đưa lưỡi ra cho Mộ San San cắn làm gì. Cái lưỡi linh hoạt của Lâm Phi trong miệng Mộ San San cứ thế thăm dò, cố gắng tận hưởng hương vị ngọt ngào với nụ hôn cùng Mộ San San.

Bốp!

Đang lúc Lâm Phi đắm say với nụ hôn, bàn tay thậm chí còn bắt đầu đặt lên bộ ngực đầy đặn của Mộ San San thì một âm thanh chát chúa vang lên trong phòng khách phá tan bàu không khí yên lặng của cả hai người.

Nhân lúc Lâm Phi còn đang lâng lâng, đôi tay trắng ngần của Mộ San San vội vàng đẩy Lâm Phi ra khỏi cơ thể mình, đôi môi mềm mại kia cũng được đà rời khỏi tầm kiểm soát của Lâm Phi.

“Tôi chỉ là xuống dưới rót cốc nước thôi, tôi không thấy gì cả, hai người tiếp tục, tiếp tục…” Nói rồi dì Quế thậm chí còn không kịp nhặt cái cốc rơi trên nền nhà mà cứ thế quay người đi lên tầng. Rõ ràng là dì không muốn làm phiền Lâm Phi và Mộ San San.

“Vợ ơi, dì Quế đi rồi, chúng mình tiếp tục thôi.”

Lâm Phi còn chưa tỉnh táo lại sau nụ hôn ngọt ngào với Mộ San San, thấy dì Quế vội vàng quay người đi, Lâm Phi như người mất hồn quay sang nhìn Mộ San San tỏ ý muốn tận hưởng lâu hơn nữa đôi môi hồng thắm mềm mại kia của Mộ San San.

Tiếp tục á? Khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng kiểm soát của Lâm Phi, thậm chí còn chưa kịp thở kịp thở nổi thì suýt chút nữa bị Lâm Phi chọc cho tức điên lên.

Bịch!

Cái đón đợi Lâm Phi là cái đạp mà Mộ San San giáng cho hắn.

Rõ ràng sau khi rời khỏi sự khống chế của Lâm Phi thì Mộ San San đương nhiên sẽ không cho Lâm Phi có cơ hội hôn cô lần thứ hai.

“Vợ ơi, không còn sớm nữa. Nếu như không có việc gì thì anh lên tầng trước đây.” Sau khi bị Mộ San San đạp cho tỉnh lại, Lâm Phi liếc cô vợ của mình mấy cái, đôi mắt như hàn băng vạn năm kia còn đang dõi theo mình, hắn đâu dám tiếp tục ý đồ đó nữa. Hắn chỉ bỏ lại một câu rồi chạy lên tầng.

Không chạy không được ấy chứ, cơn thịnh nộ của Mộ San San nổi lên rồi, Lâm Phi không cho rằng cô vợ tổng giám đốc của mình sẽ hào phóng không truy cứu “tội hôn trộm” của mình.

“Ngồi xuống, đừng để tôi nói lần thứ hai.” Giọng nói của Mộ San San rất lạnh, rất lạnh. Lạnh đến mức ảnh hưởng đến nhiệt độ của cả căn phòng khách.

Đúng như những gì Lâm Phi dự liệu, khi chưa được sự cho phép của vợ mình mà dám hôn thì Mộ San San không hề có ý định dung tha cho hắn.

Chạy cũng không nổi vì mặc dù căn biệt thự không phải nhỏ nhưng thật sự không có nơi nào dễ dàng cho Lâm Phi ẩn náu mà không bị Mộ San San phát hiện nên Lâm Phi không chạy nữa mà ngồi lại ghế sofa.

Thế nhưng điều đó không có nghĩa rằng Lâm Phi để mặc Mộ San San làm gì thì làm. Mộ San San hôn vợ mình có tội gì mà phải sợ hãi chứ.

Vì ôm suy nghĩ này nên Lâm Phi tận hưởng thân hình gợi cảm dưới lớp váy ngủ bằng lụa cao cấp của Mộ San San mà không hề có chút áp lực tâm lý nào.

Còn với đôi mắt lạnh băng của Mộ San San thì hắn ngó lơ luôn.

“Lâm Phi, anh là đồ vô liêm sỉ.” Trông bộ dạng không có chút áy náy nào của Lâm Phi, Mộ San San nắm chặt tay, đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm hắn rồi lên tiếng nạt nộ.

“Nếu như hôn vợ mình mà gọi là vô liêm sỉ thì trên đời này nhiều đàn ông vô liêm sỉ lắm vợ à.”

“Anh chưa được tôi cho phép đã hôn tôi, đây chính là vô liêm sỉ.” Không thể phủ nhận thế giới tình yêu của tổng giám đốc Mộ quả thật không giống với người thường, hoặc có thể nói là đáng yêu đến mức ngờ nghệch.

“Vợ San San thân yêu của anh ơi, em đã từng gặp hoặc có thể nói là em đã từng nghe chồng nhà ai trước khi hôn vợ phải xin phép không?” Nếu đọ về võ mồm thì Lâm Phi còn hơn Mộ San San vài bậc.

“Tóm lại, là anh sai.”

“Nếu vậy thì anh để em hôn lại là được chứ gì?”

“…….”

Rõ ràng Mộ San San lại một lần nữa bị sự vô liêm sỉ của Lâm Phi đánh bại. Thực tế thì từ sau khi Lâm Phi dọn vào ở trong biệt thự Lệ Thuỷ, Mộ San San đã không còn nhớ cô bị sự vô sỉ của Lâm Phi đánh bại bao nhiêu lần rồi.

Cô ta chỉ còn nhớ khi đối diện với sự vô liêm sỉ của Lâm Phi thì cô ta chưa bao giờ biết thắng là gì.

“Lâm Phi, chuyện ngày hôm nay tôi có thể không tính toán với anh, nhưng anh phải đồng ý với tôi một điều kiện.” Mộ San San hít sâu một hơi để trấn tĩnh lại sự xấu hổ đang dâng lên đến tột độ, ánh mắt cô nhìn thẳng vào Lâm Phi, có một cảm giác khó nói nên lời.

“Cái đó à, vợ ơi, có gì em cứ nói thẳng ra. Hôm nay em khiến anh không quen chút nào cả.” Đây rõ ràng là lời nói thật lòng của Lâm Phi.

Từ khi bước vào phòng khách, Lâm Phi đã phát hiện ra Mộ San San không bình thường rồi. Đêm hôm rồi không ở trong phòng ngủ, cũng không ở phòng đọc sách mà lại nằm xem ti vi ở phòng khách, rõ ràng là đang đợi hắn về. Bị hắn hôn trộm mà lại còn nói không truy cứu hắn.

Lâm Phi hiểu rằng điều kiện tiếp theo mà Mộ San San đưa ra cho hắn e rằng không hề đơn giản.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.