Trong căn phòng Vip của một khách sạn đẳng cấp sao ở thành phố Trung Hải, Trần Địch kéo Lâm Phi vào đây uống rượu rồi phun thẳng một ngụm rượu: “Anh rể, anh đã có vợ rồi à?”
Không thể trách Trần Địch, cả ngụm rượu cậu ta phun ra đã làm hỏng bét toàn bộ đồ ăn trên bàn, thực sự thì sự thật Lâm Phi thừa nhận hắn đã có vợ đã khiến cho Trần Địch không sao tin nổi sự thật đầy tàn khốc này.
“Tôi nhớ là tôi đã nói với cậu, tôi chỉ là diễn tạm thời vai bạn trai với chị cậu thôi.” Lâm Phi nhìn đống đồ ăn đã bị cả miệng rượu của Trần Địch làm hỏng không khỏi cảm thấy xót xa.
Đương nhiên, Lâm Phi không xót tiền mà là xót thức ăn. Bụng hắn bây giờ đói vô cùng.
“Anh rể, nếu anh không muốn cả nửa phần đời còn lại sống trên giường thì em khuyên anh tốt nhất mau chóng rời khỏi thành phố Trung Hải, không, tốt nhất là mau chóng rời khỏi đất nước này, càng xa càng tốt và đừng bao giờ quay lại thành phố Trung Hải nữa.
Không thể phủ nhận Trần Địch là một người tốt hiếm có. Vì cậu ta nói quá nhiều bị Lâm Phi ngắt lời nhưng lại không hề tỏ vẻ khó chịu. Từ khi biết Lâm Phi đã có vợ, cậu ta không những không nói giúp Trần Kỳ mà ngược lại còn tỏ lòng tốt khuyên Lâm Phi mau chạy đi thật xa.
Có điều, tấm lòng tốt của Trần Địch Lâm Phi không thể nào nhận.
Lâm đại quan nhân như hắn khó khăn lắm mới rời xa được chiến trường lính đánh thuê đầy máu me và giết chóc. Hơn nửa năm nay từ khi từ nước ngoài về thành phố Trung Hải, mặc dù cô vợ tổng giám đốc Mộ San San chẳng mấy khi tươi cười với hắn nhưng những ngày tháng này đối với Lâm Phi mà nói thì thật sự đầy yên ổn và thú vị.
Lúc này mà bảo Lâm Phi hắn từ bỏ cuộc sống thoải mái khó khăn lắm mới có được rồi rời xa thành phố Trung Hải mà Lâm Phi có thể đồng ý mới là lạ.
“Trong thời gian ngắn, tôi sẽ không rời khỏi thành phố Trung Hải.”
Đây là tiếng lòng của Lâm Phi, tổ chức Phán Quyết Địa Ngục đã có những người như Huyết Trí và Lôi Đạt chỉ huy, hoàn toàn không cần Lâm Phi phải bận tâm.
Thành phố Trung Hải là quê hương của Lâm Phi, một kẻ tha phương như Lâm Phi đã về tới quê nhà nên nếu không cần thiết thì hắn đương nhiên sẽ không rời xa nơi này.
“Anh rể, em biết anh có chí khí nhưng, anh có nghĩ xem nếu bị chị em phát hiện anh đã kết hôn mà còn dám lên giường với chị ấy, thì chị ấy tuyệt đối sẽ…”
“Cô ấy biết tôi đã kết hôn rồi.”
“Cho dù chị em biết thì anh rể à… anh nói gì cơ? Chị em biết anh đã kết hôn á?” Trần Địch vốn dĩ còn đang hết lời khuyên Lâm Phi mau chóng rời khỏi thành phố Trung Hải tránh ngày nào đó bị cô hoa khôi cảnh sát Trần Kỳ quấy cho sống không yên ổn thì sau khi nghe lời nói vừa rồi của Lâm Phi, đôi mắt không được coi là to tròn lắm của Trần Địch đột nhiên trợn trừng lên như cái chuông đồng rồi cứ thế nhìn chằm chằm vào Lâm Phi, trong mắt cậu ta lúc này đương nhiên chỉ toàn là cái nhìn không sao tin nổi.
“Mặc dù tôi không nói thẳng với cô ta nhưng cô ta nhất định đã đoán ra.”
Từ trước tới nay Lâm Phi chưa bao giờ có ý định giấu Trần Kỳ chuyện hắn đã kết hôn, không chỉ là Trần Kỳ mà bao gồm những người con gái xung quanh hắn, Lâm Phi đều không hề có ý che giấu.
Có điều vì Mộ San San tạm thời không chấp nhận một người chồng như hắn nên Lâm Phi không tiện nói với những người con gái xung quanh hắn rằng hắn đã kết hôn với Mộ San San.
Cho dù Trần Kỳ có bạo lực thế nào thì cô ta cũng không hề ngốc. Mặc dù cô ta không biết Mộ San San chính là vợ của Lâm Phi nhưng cảnh sát Trần cũng không ngờ nghệch đến mức cho rằng bên cạnh Lâm Phi chỉ có một người phụ nữ.
Xong!
Sau khi Lâm Phi nói xong, Trần Địch ngồi phịch xuống ghế. Mãi tới khi định thần lại, cậu ta mới ôm chặt chân Lâm Phi rồi kích động nói: “Anh rể, xin anh nhận cái quỳ này của em.”
“Tôi cho cậu ba giây để đứng dậy.”
Lâm Phi vừa dứt lời, Trần Địch liền mau chóng đứng dậy nhưng khuôn mặt bầm dập tím tái của cậu ta vẫn không khỏi hết ngạc nhiên.
“Anh rể, sao anh có thể giỏi vậy?”
Câu đầu tiên sau khi đứng dậy của Trần Địch suýt chút nữa khiến Lâm Phi phun luôn cả rượu ra ngoài.
“Cậu thật sự là phát thanh viên bản tin của quân khu Hoa Đông sao?”
Không thể trách Lâm Phi hoài nghi thân phận của Trần Địch vì dù sao Lâm Phi cũng đã ở trong quân ngũ được mấy năm trời, nên không đến mức chưa gặp ai là phát thanh viên trong quân đội cả, những người giỏi trong quân đội Lâm Phi cũng đã từng gặp nhưng giỏi đến mức thành ra giống như Trần Địch thế này mà vẫn có thể làm phát thanh viên của quân khu thì đây là lần đầu tiên Lâm Phi nghe nói. Ừm, nói chính xác là lần đầu tiên gặp.
“Anh rể, anh có thể hoài nghi nhân phẩm của em, nhưng anh tuyệt đối không thể hoài nghi nghề nghiệp của em. Đừng tưởng em chỉ là một phát thanh viên bản tin nho nhỏ nhưng cái mà em đại diện là cả…”
“Hoặc là uống rượu hoặc là cút.”
Lâm Phi ngắt lời Trần Địch không hề khách khí. Không thể trách Lâm Phi không nể mặt “cậu em vợ” này, thực sự thì cái tai của Lâm Phi hôm nay đã phải nghe quá nhiều lời thừa thãi rồi.
Sự kiên nhẫn của con người là có hạn, khả năng chịu đựng để nghe những lời xàm xí cũng có hạn. Nếu như còn tiếp tục bắt hắn phải nghe những lời vô bổ như cả diễn văn dài dằng dặc thì hắn thật sự không dám chắc hắn có đột nhiên nổi điên rồi tung một đòn dẹp sạch bộ răng của Trần Địch luôn đi không nữa.
“Anh rể, em mời anh một ly. Cho dù thế nào thì anh cũng là người đàn ông có khí phách nhất mà em từng gặp. Để bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với anh, em xin phép uống trước.”
Có lẽ bị Lâm Phi đánh cho phát sợ nên Lâm Phi chỉ cần lên tiếng là Trần Địch không dám nói năng xằng bậy nữa. Cậu ta cầm ly rượu lên rồi đổ thẳng vào họng.
Trần Địch đã uống cạn trước, Lâm Phi đương nhiên sẽ không để giảm phong độ của một ông anh rể được.
Không giống với rượu vang đỏ của Thẩm Bội Ni, rượu mà Lâm Phi uống là Mao Đài với nồng độ cao. Mấy thứ như rượu vang, Lâm Phi chỉ uống khi ở bên con gái thôi.
“Anh rể, em đánh giá anh rất cao. Cho dù thế nào anh cũng không được để lão Khương Vân Bằng đó cướp chị của em đi. Em mời anh.” Trần Địch dù hay nói lảm nhảm nhiều nhưng uống rượu lại rất có khí thế, cái từ “mời rượu” cậu ta nói rất thuận tai Lâm Phi.
Mặc dù ngoài miệng thì Lâm Phi vẫn luôn nói hắn chỉ đang diễn vai bạn trai của Trần Kỳ nhưng dù gì cũng đã lên giường cùng với cô ta nên ở một góc độ nào đó mà nói thì cô hoa khôi bạo lực cảnh sát Trần Kỳ cũng coi như là người đàn bà của hắn rồi.
Lâm Phi đương nhiên sẽ không để Khương Vân Bằng chơi xỏ hắn được.
Trong lịch sử quân khu Hoa Đông thì thiếu tá tham mưu trẻ tuổi nhất chính là Khương Vân Bằng, mọi người cũng vì cái danh này nên cảm thấy vô cùng khâm phục anh ta.
Nhưng Lâm Phi thì đương nhiên không như vậy.
Cái gọi là thiếu tá tham mưu trẻ tuổi nhất chẳng qua cũng chỉ là một bộ đội bình thường mà thôi.
Vài năm trước, khi Lâm Phi rời khỏi quân ngũ, hắn cũng đã lập kỷ lục với độ tuổi trẻ nhất.
Những kỷ lục mà hắn lập đều là thật, thậm chí vì nhiều công lao trong quân đội nên đã được lãnh đạo cấp cao của quân Hoa Hạ khen ngợi.
Có điều vì tính đặc thù và yêu cầu bảo mật trong quân đội nên những kỷ lục mà Lâm Phi đạt được không được phép công khai, chỉ có thể được nhắc đến trong phạm vi nhỏ.
Rời khỏi quân đội nhiều năm, Lâm Phi đã quên đi rất nhiều kỷ lục năm xưa.
Thế nhưng có một kỷ lục mà hắn vẫn nhớ mãi.
Đó chính là năm Lâm Phi hai mươi tuổi, có một lần hắn dẫn đội hoàn thành một nhiệm vụ tuyệt mạt khi về nước, vì hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nên đã giữ được hình ảnh cho đất nước và lấy lại được tổn thất.
Sau hội nghị lãnh đạo cấp cao của quân đội Hoa Hạ, vào đúng dịp sinh nhật lần thứ hai mươi của mình, hắn đã được phong hàm thượng tá.
Cũng vì lần phong hàm đó mà Lâm Phi chính là thượng tá trẻ tuổi nhất của Hoa Hạ từ trước đến nay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]