Trong văn phòng tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị, Mộ San San nhìn một lượt căn phòng nghỉ đã bị Lâm Phi phá hoại, thấy khay thức ăn cũng bị Lâm Phi ăn hết sạch, vốn dĩ bị Lâm Phi chọc cho tức điên người nên đương nhiên tổng giám đốc Mộ sẽ không bỏ qua cơ hội châm biếm để báo thù Lâm Phi.
“Chẳng còn cách nào cả, vợ không biết nấu cơm lại được ăn một bữa cơm ngon lành thế này thì đương nhiên phải ăn nhiều thêm chút rồi. Vợ thấy đúng không vợ?”
Thấy vợ mình châm biếm chê bôi mình như thế, Lâm Phi đương nhiên sẽ không để bụng làm gì, luận về võ mồm thì Mộ San San đương nhiên không thể là đối thủ của Lâm Phi được.
“Hừ.”
Với câu hỏi mà Lâm Phi như đào giếng để chôn mình thế này, Mộ San San đương nhiên sẽ không trả lời. Và lý do chủ yếu vẫn là Mộ San San không nghĩ ra được lý do gì tốt hơn để phản bác lại Lâm Phi cả.
Mặc dù nói mối quan hệ vợ chồng của hai người có đôi chút không bình thường nhưng Mộ San San quả thực đã lĩnh giấy đăng ký kết hôn với Lâm Phi, vả lại sự thật là tổng giám đốc Mộ cũng không biết nấu cơm thật.
Nếu chỉ là vì vậy thì Mộ San San sẽ không nhẫn nhịn Lâm Phi để hắn lấy việc nấu cơm ra chọc tức mình.
Không biết nấu cơm thì đã sao, tổng giám đốc Mộ khuôn mặt xinh xắn, dáng người hấp dẫn, và quan trọng hơn là cô có tiền.
Có tiền là có thể mượn người nấu cơm cho mình. Sao cô lại phải tự học nấu cơm, vừa lãng phí thời gian, vừa ảnh hưởng đến làn da. Đối với một người trước nay luôn tín ngưỡng nguyên tắc trong kinh doanh thương mại như Mộ San San thì học nấu cơm là việc làm không biết tính toán.
Thế nhưng rõ ràng vấn đề không phải là từ Mộ San San mà là từ Lâm Phi.
Nghĩ mà xem, một tổng giám đốc đường đường là đàn bà con gái mà không biết nấu cơm là gì, đến một tên lười chảy thây như Lâm Phi cũng đã luyện xong kỹ năng nấu nướng ngon lành.
Điều này quả thực đã làm tổn thương tới lòng tự tôn của một người làm vợ như tổng giám đốc Mộ.
Mỗi lần nghĩ vậy, Mộ San San lại không có tâm trạng muốn thảo luận với Lâm Phi về vấn đề nấu cơm nữa.
“Sau này nếu không được sự cho phép của tôi thì anh không được bước chân vào phòng ngủ của tôi.” Không cho Lâm Phi tiếp tục có cơ hội bôi nhọ mình, Mộ San San đổi luôn chủ đề.
Không thể trách tổng giám đốc Mộ không biết “nể tình phu thê”, thực sự thì việc Lâm Phi phá hoại phòng ngủ của Mộ San San đã khiến cô thật sự không vui, không vui một chút nào!
Từ khi tiếp quản tập đoàn Mộ Thị cho đến nay, cuộc sống của Mộ San San về cơ bản đều gắn với hai địa điểm là biệt thự Lệ Thuỷ và toà nhà Vọng Nguyệt.
Nếu như tính kỹ ra thì mỗi năm thời gian Mộ San San ở văn phòng thậm chí còn nhiều hơn ở nhà một chút.
Nếu nói phòng nghỉ trong văn phòng tổng giám đốc là “khuê phòng thứ hai” của Mộ San San thì cũng không hề quá.
Nếu chỉ như vậy thì Mộ San San cũng không đến mức cấm túc Lâm Phi vì dù sao Lâm Phi cũng là chồng Mộ San San, và hắn cũng đã từng bước chân vào “khuê phòng” của cô ở biệt thự Lệ Thuỷ. Mặc dù chỉ là ngủ trên sàn nhà nhưng hai người cũng được coi là chung phòng rồi.
Theo lý mà nói thì Lâm Phi cũng đã ngủ ở “khuê phòng” của Mộ San San rồi thì khi hắn ở cái “khuê phòng thứ hai” cũng không đến mức phải làm to lên với hắn làm gì.
Nhưng thực tế thì Lâm Phi đã phá tan nát căn “khuê phòng thứ hai” của Mộ San San.
Căn phòng vốn dĩ sạch sẽ của Mộ San San đã bị Lâm Phi làm cho thay hình đổi dạng từ sau khi hắn bước chân vào đây.
Không đến mức thành ổ chó thì cũng đủ khiến cho tổng giám đốc Mộ phát điên, nổi trận lôi đình.
Căn phòng ngủ vốn là nơi sạch sẽ gần như không bám bụi đã bị Lâm Phi dẫm đầy vết chân. Căn phòng tắm vốn dĩ đặt nhiều đồ dùng tăm rửa thì đã bị Lâm Phi ném cho lộn xộn linh tinh hết cả.
Và quan trọng nhất là cái bồn tắm được Lâm Phi sử dụng thì xả đầy nước, và bên trong thì toàn là quần áo bẩn mà hắn vứt vào, bao gồm cả quần lót.
Khi nhìn thấy căn phòng tắm bị Lâm Phi phá hoại thành ra như vậy, với tố chất tâm lý vững vàng như Mộ San San thì cũng không tránh được sự kích động suýt chút nữa là ngất xỉu đi.
Sau khi bị Lâm Phi phá hoại phòng nghỉ, có thể thấy trong khoảng thời gian ngắn, Mộ San San tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện tắm trong căn phòng này.
“Dựa vào cái gì?”
Đang lúc Mộ San San cho rằng cô đại nhân đại lượng không truy cứu tội phá hoại phòng nghỉ của Lâm Phi thì ông chồng hời Lâm Phi dù không cảm kích thì cũng không từ chối yêu cầu của cô.
Lâm Phi mặt mày khó chịu đưa ra ý kiến phản đối.
“Công ty là nhà của anh, trong nhà của anh thì dựa vào cái gì mà bảo anh không được vào? Vợ San San yêu quý của anh à, anh nghĩ anh có một câu cần nhắc nhở em. Mặc dù em là tổng giám đốc của công ty nhưng em đừng quên bố anh vẫn là chủ tịch hội đồng quản trị đấy.”
“Nói như vậy có nghĩa là sau này nếu có cơ hội, anh vẫn vào phòng nghỉ của tôi?”
“Đương nhiên.”
Lâm Phi trả lời dứt khoát, còn về quyền ra vào phòng nghỉ của Mộ San San thì Lâm Phi phải tranh thủ. Nói không chừng một ngày nào đó khi đi vào đây có thể thấy cảnh tượng đẹp đẽ cô vợ tổng giám đốc của mình đang thay quần áo thì sao.
Cái gì nên tranh thủ thì phải tranh thủ.
Ngộ nhỡ có một ngày mối quan hệ vợ chồng của sếp Lâm đây và nữ thần Mộ ấm dần lên thì Lâm Phi cũng có thể sẽ ôm Mộ San San tận hưởng mối lương duyên của hai người trong căn phòng này thì sao.
“Giờ anh thử vào đấy xem.”
“Em cũng không phải vợ của con anh thì dựa vào cái gì mà bảo anh vào anh phải vào.”
…….
“Trước khi tôi chưa quay về thì bất cứ ai cũng không được bước chân vào văn phòng nửa bước. Có cần tôi nói lần thứ hai không?” Mộ San San không chịu nổi sự vô liêm sỉ của Lâm Phi, cô sáng suốt lựa chọn việc rời khỏi văn phòng, tiện thể khoá luôn cửa lại. Mộ San San làm vậy là đề phòng bất trắc. Cô còn đi vào khu vực của thư ký và trợ lý để đưa ra cho bọn họ một thông báo đặc biệt.
“Tổng giám đốc Mộ yên tâm, trước khi chị quay về, chúng tôi sẽ không cho phép bất cứ ai vào văn phòng của chị.” Cảm nhận được sự lạnh lùng nghiêm nghị trong từng câu nói của tổng giám đốc, tất cả thư ký và trợ lý vội vàng thể hiện quyết tâm.
Mộ San San rời khỏi khu vực thư ký, định lái xe đi mua cho ông chồng hời bộ quần áo, vừa đi khỏi vài bước, cô bèn rút điện thoại ra gọi cho cấp trên của Lâm Phi là trưởng phòng bảo vệ an ninh Tào Tử An: “Trưởng phòng Tào, tôi có việc phải ra ngoài, trước khi tôi quay về tôi không hy vọng có bất cứ ai vào trong văn phòng của tôi.”
“Vâng vâng. Tổng giám đốc Mộ yên tâm, tôi sẽ đích thân dẫn người tới tầng hai mươi sáu, tuyệt đối không để xảy ra việc giống đám Cát Huy lần nữa.”
Tào Tử An có một trợ lý đắc lực là Lâm Phi nên dần dần tự do hơn. Đột nhiên nhận được cuộc điện thoại của Mộ San San, Tào Tử An vốn cho rằng Mộ San San vì chuyện của Cát huy xông vào văn phòng tổng giám đốc nên có ấn tượng xuất về mình. Tào Tử An cũng vì việc đó mà cảm thấy mất mặt thì sau khi nhận được điện thoại, vội vàng lên tiếng đảm bảo.
Sự thực chứng minh, cả tập đoàn Mộ Thị cũng chỉ có một người duy nhất không coi lời nói của Mộ San San ra gì, đó chính là Lâm Phi.
Sau khi cúp máy, Mộ San San đi thẳng tới hầm để xe, không lâu sau, chiếc xe BMV lái ra khỏi hầm để xe của toà nhà Vọng Nguyệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]