Trong văn phòng tổng giám đốc tầng thứ hai mươi sáu toà nhà Vọng Nguyệt của tập đoàn Mộ Thị.
Tĩnh, yên tĩnh đến chết chóc. Lạnh, cái lạnh toát đến thấu tim.
Làn da nõn nà, đôi mắt trong như nước hồ thu, cái mũi dọc dừa thẳng tắp, đôi môi mọng nước, hàm răng trắng sáng. Không còn nghi ngờ gì nữa, Mộ San San đẹp đến mức đủ khiến phần lớn cánh đàn ông trên thế gian này say mê.
Thế nhưng sự lạnh lùng trong đôi mắt của cô cũng đủ khiến cho trái tim bọn họ trở nên băng giá.
Lúc này, cả văn phòng tổng giám đốc cũng vì sự lạnh lùng kỳ lạ phát ra từ người Mộ San San mà khiến cho người ta run rẩy.
Ánh mắt băng giá ấy của tổng giám đốc Mộ San San nhìn chằm chằm vào Lâm Phi như muốn hắn hoá đá.
“Anh bảo tôi giặt quần áo cho anh?”
Mấy từ này Mộ San San hoàn toàn rít ra từ kẽ răng.
Chỉ cần nghe ngữ khí thôi cũng đủ để nhận ra lúc này cảm xúc của Mộ San San đã đến ranh giới của sự bùng phát.
Trên thực tế Mộ San San còn có thể kiềm chế cơn thịnh nộ của bản thân. Quát tháo trách mắng Lâm Phi đã coi như thể hiện khả năng kiềm chế tốt của cô lắm rồi.
Nếu không phải tự tin về khả năng nghe của mình thì Mộ San San còn cho rằng mình đang nghe nhầm.
Nghĩ mà xem, Mộ San San dù gì cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Mộ Thị, là nữ thần trong giới kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2710291/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.