“Tổng giám đốc Mộ, tôi nghĩ cô nên xem qua hồ sơ thì hơn. Bộ hồ sơ này là do đích thân Phương thiếu gia vạch ra đó. Nhận đầu tư từ tập đoàn Phương Hưng, đối với công ty chúng ta mà nói chắc chắn là lợi nhiều hơn hại. Nếu như nhờ vậy mà mối quan hệ hợp tác giữa hai công ty được gia tăng thì đúng là nhất cử lưỡng tiện rồi”. Thấy Mộ San San định đuổi người, Vương Dũng Thăng bắt đầu giở trò thuyết phục.
“Giám đốc Vương nói đùa rồi, cá nhân tôi không hề phản đối việc hợp tác với tập đoàn Phương Hưng. Thế nhưng, nếu như việc hợp tác này đòi hỏi công ty chúng ta phải bán cổ phiếu làm tiền đề thì không có cũng không sao”. Vương Dũng Thăng năm lần bảy lượt đứng về phe người ngoài, cho dù Mộ San San có được giáo dục tốt từ nhỏ, lại thêm sau khi tiếp quản tập đoàn Mộ Thị đã rèn luyện được tố chất tâm lý cực tốt, nhưng ánh mắt cô ta cũng không kìm được mà càng trở nên băng giá.
“Tổng giám đốc Mộ không cần tức giận, chúng ta đều là người làm ăn, mọi chuyện đều có thể giải quyết được”. Thấy không khí giữa Mộ San San và Vương Dũng Thăng càng ngày càng căng thẳng, kẻ đầu têu như Phương Văn Hi đứng ra làm người giảng hòa.
Cái này gọi là đánh chó phải nhìn mặt chủ, tuy biết rằng chuyện này chắc chắn là do Phương Văn Hi ở sau sai khiến, nhưng Phương Văn Hi vẫn cứ giữ khư khư cái dáng vẻ ấm áp lương thiện ấy. Nói thật ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2710280/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.