Bốp! Bốp!
Thấy Trần Kỳ đứng ngây người nhìn chằm chằm mình, Lâm Phi vỗ hai cái vào đôi bồng đảo trước mặt.
“Lâm Phi! Anh!….”
“Anh gì mà anh, còn không mau bưng đồ ăn lên.”
Không đợi Trần Kỳ nổi cáu, Lâm Phi liều đặt đĩa đồ ăn lên tay cô.
“Nếu như cái món nát tươm này của anh không qua được ải của bố mẹ tôi thì bà cô đây cho anh biết mặt!” Trần Kỳ lườm Lâm Phi bằng ánh mặt dữ dằn uy hiếp rồi bưng đồ ăn đi ra ngoài phòng khách. Mặc dù cái tê nhè nhẹ trước ngực đang ngầm nhắc nhở cô màn xâm phạm vừa rồi của Lâm Phi nhưng rõ ràng, bây giờ cô không thể tính sổ với hắn.
Dù gì phó phòng Lâm bây giờ chính là liều thuốc cứu mạng duy nhất của Trần Kỳ. Nếu như cảnh sát Trần nổi điên, Lâm Phi không thèm giúp nữa thì tới chỗ khóc Trần Kỳ cũng không có.
“Độ đàn hồi cũng được, sớm biết vậy đã véo lấy hai cái.” Trần Kỳ vừa đi khỏi nhà bếp, nghe được tiếng Lâm Phi lẩm bẩm trong phòng mà chân liêu xiêu không vững, suýt thì ngã xuống sàn.
Trần Kỳ nghiến răng, nín nhịn không quay người lại ném cả đĩa thức ăn lên đầu Lâm Phi rồi tiện tay thực hiện cú vật qua vai khiến Lâm Phi ngã lộn ngửa mà cố gắng giữ vẻ dịu dàng của người con hiền thảo đi vào phòng khách nơi bố mẹ cô đang chờ.
Lâm Phi hết lần này tới lần khác thách thức giới hạn chịu đựng có hạn của Trần Kỳ. Là một cảnh sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2710191/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.