“Người mà bác Tạ nói là cậu Lâm Phi này à?”
Ở nhà Trần Kỳ, một người đàn ông tuổi trên dưỡi ngũ tuần, mặc bộ đồ kiểu Trung, tóc hoa râm đang ngồi trên chiếc ghế sofa màu đỏ đun, người lên tiếng hỏi Lâm Phi chính là người đàn ông trung tuổi này.
“Đây là bố tôi.” Trần Kỳ khác tay Lâm Phi nói nhỏ vào tai hắn, chủ động buông tay ra rồi đi về phía bố mình.
“Bố, anh ấy chính là Lâm Phi, người mà bác Tạ nói với bố, anh ấy là bạn trai con.”
“Bố hỏi cậu ta, không phải hỏi con.” Trần Kỳ còn chưa nói xong, bố cô ta đã lên tiếng ngắt lời.
“Cậu thanh niên trông dáng người cũng cao to đấy, cậu khiến tôi đợi lâu rồi đấy.”
Bố Trần Kỳ mặc dù tuổi cao nhưng rõ ràng còn rất hăng hái, đặc biệt là đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lâm Phi.
Nếu đổi thành một người thanh niên khác thì có lẽ sẽ bị cái khí thế đó của bố Trần Kỳ làm cho run sợ nhưng đương nhiên Lâm Phi không giống như những người bình thường khác. Những việc mà Lâm Phi từng trải quá nhiều, thái độ này của bố Trần Kỳ đương nhiên không thể doạ Lâm Phi được.
Đối diện với ánh mắt sắc bén như muốn nhìn xuyên thấu hắn, Lâm Phi không hề tỏ thái độ ra bên ngoài. Hắn đưa chỗ hoa quả đang cầm trên tay cho Trần Kỳ rồi tiến lên nói: “Chú dạy phải ạ, cháu nên đến chào cô chú từ sớm, có điều nghe Kỳ Kỳ nói dù chú không còn làm ở uỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2710189/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.