Đêm, ánh trăng chiếu rọi khắp thành phố Trung Hải, dưới ánh trăng, Lâm Phi đang ôm Mộ San San.
Thông qua ánh trăng và ánh đèn bên đường có thể thấy, Mộ San San nằm trong vòng tay của Lâm Phi, vùi đầu vào ngực hắn, cơ thể mềm mại quyến rũ khẽ run rẩy, giống như một con thỏ trắng đang bị lạnh vậy.
Cúi đầu nhìn xuống dáng vẻ như đang bị cảm lạnh của tổng giám đốc Mộ, Lâm Phi khẽ nhếch miệng: “Sau này trước khi cắn người thì nên nghĩ đến nghĩ đến hậu quả. Chồng em lương thiện đấy, nếu là người khác chắc chắn sẽ không chỉ hôn em hai lần đơn giản thế này đâu”.
Mộ San San còn đang co quắp trong lòng Lâm Phi, cả cơ thể đang run rẩy bỗng dưng cứng đơ lại.
Nếu như lúc này Mộ San San ngẩng đầu lên thì có thể thấy được, gương mặt khuynh nước khuynh thành của cô ta bây giờ chỉ toàn xấu hổ và tức giận.
Lâm Phi nói thì hay lắm, nếu như để người khác nghe được mấy lời này còn tưởng hắn là người chồng cực kỳ tốt nữa kia.
Nếu như không phải vì lo ngẩng đầu lên trừng Lâm Phi có khả năng lại bị Lâm Phi hôn lần nữa thì Mộ San San đã định ngẩng lên cắn chết Lâm Phi rồi.
“Hôn hai lần?”
Mộ San San thực sự muốn khóc, nếu như Lâm Phi chỉ hôn cô ta hai lần đơn giản thế thì tổng giám đốc Mộ đây đến nỗi ngạt thở như vậy không? Nếu như chỉ hôn hai lần đơn giản như thế thì Mộ San San có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2710179/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.