“Lâm Phi, anh nói thật cho tôi biết, anh ở nước ngoài mấy năm làm gì?”
Trong phòng ăn, đôi mắt diễm lệ của Mộ San San cứ thế nhìn chằm chằm Lâm Phi, dường như nhìn thấu được tận tâm can hắn vậy.
Trước đây không phải Mộ San San không nghi ngờ Lâm Phi, dù sao Mộ San San cũng là con gái duy nhất của Mộ Hồng, đương nhiên Mộ Hồng sẽ không tuỳ tiện chọn một người đàn ông chỉ định làm chồng Mộ San San.
Có điều, Lâm Phi nhiều lúc thể hiện sự bỉ ổi, vô liêm sỉ của mình thực sự khiến Mộ San San ngán không quan tâm đến hắn.
Nếu không phải Mộ Hồng ép Lâm Phi dọn vào ở trong biệt thự Lệ Thuỷ thì khoảng thời gian hai người tiếp xúc nhau khiến Mộ San San thay đổi cách nhìn về Lâm Phi.
Đừng nói là một cành hoa, kể cả Lâm Phi gom cả một vườn hoa đặt trước mắt Mộ San San thì Mộ San San tuyệt đối không tuỳ tiện ra ngoài hẹn hò với Lâm Phi.
“Em muốn nghe anh nói thật hay nói dối?” Lâm Phi vốn dĩ thấy hơi uể oải, nghe Mộ San San hỏi vậy, hắn đột nhiên nghiêm túc hẳn, sự nghiêm túc thể hiện rõ nhất qua đôi mắt, sâu xa ngút ngàn như bầu trời sao nhưng lại hết sức sắc sảo.
Nếu nói cảm giác ban đầu Lâm Phi để lại trong lòng Mộ San San là vô sỉ nhưng có chút lãng mạn và có nguyên tắc cơ bản thì lúc này cảm giác hắn gợi cho Mộ San San lại giống như một cây kiếm sắc sắp được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2710172/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.