“Được rồi, không sao rồi, chúng ta đã ra ngoài rồi.” Lâm Phi ôm Mộ San San ra khỏi rạp chiếu phim, thấy sếp Mộ vẫn vùi đầu trong lòng mình, không định ngẩng lên, Lâm Phi mới không nhịn được nhắc nhở Mộ San San một tiếng.
Mặc dù Lâm Phi rất thích cảm giác ôm người đẹp trong lòng, nếu như không vướng bận chuyện của Lưu Huy, Lâm Phi thực sự rất muốn cứ ôm mãi như vậy.
Thân hình của Mộ San San quá đỗi mềm mại, cho dù chỉ đơn giản là ôm nhưng Lâm Phi cũng sắp nhịn không nổi nữa. May còn ở trên phố, nếu như ở trong nhà, e rằng lúc này, Lâm Phi đã không nhịn được sờ mó linh tinh rồi.
Không thể trách Lâm Phi không biết kiềm chế mà thực sự sức hút của Mộ San San với đàn ông quá kinh khủng. Cũng may Lâm Phi ngày ngày đều tiếp xúc với Mộ San San nên ít nhiều cũng có chút miễn dịch. Nếu như là người đàn ông khác, chắc chắn bây giờ đều đã thành lang sói hết rồi.
Đương nhiên Lâm Phi tuyệt đối không cho phép đàn ông nào khác ôm Mộ San San vào lòng.
Cũng may Mộ San San không biết suy nghĩ lúc này của Lâm Phi, nếu như Mộ San San biết được Lâm Phi có lòng chọn cho cô bộ phim kinh dị này, kết cục của Lâm Phi chắc chắn sẽ rất thảm, rất thảm.
Muốn tổng giám đốc Mộ cô bỏ mặc sĩ diện, từ bỏ công việc ra ngoài hẹn hò với một lòng đầy mong chờ, mà Lâm Phi hắn lại chơi Mộ San San một vố,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2710171/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.