Tại tầng năm tòa Vọng Nguyệt, bên ngoài phòng làm việc phòng bảo vệ, một thân hình cao gầy xuất hiện, không hề có ý định gõ cửa mà cứ thế đẩy cửa đi vào.
Phong cách thấy cửa là vào, gõ hời hợt hoặc thậm chí là không thèm gõ, tại tập đoàn Mộ Thị này cũng chỉ có một mình Lâm Phi mà thôi.
Dáng người cao gầy bước vào văn phòng của trưởng phòng bảo vệ chính là Lâm Phi, người mới đi từ phòng hành chính ở tầng hai mươi xuống.
Vốn dĩ Lâm Phi định mượn oai người mà dẫn mấy người thư ký nữ từ phòng hành chính đi, nhưng đã bị Lăng Vi Vi nhận ra.
Tuy Lăng Vi Vi không tống cổ Lâm Phi ra khỏi phòng làm việc như Mộ San San nhưng cô ta dứt khoát từ chối ý tưởng đưa mấy nhân viên nữ phòng hành chính đi của Lâm Phi.
Dù Lâm Phi có giở đủ mọi thủ đoạn nghĩ ra được, giảm số lượng xuống chỉ còn một người thì Lăng Vi Vi cũng không hề lay động. Thậm chí cô ta còn trực tiếp để Tiêu Y Na – người mà Lâm Phi muốn tuyển làm thư ký nhất – trở thành thư ký riêng của mình.
Chiêu này của Lăng Vi Vi đã hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ dụ gái về làm thư ký của Lâm Phi.
Trên thì bị Mộ San San áp bức, dưới thì có Lăng Vi Vi phá hoại, Lâm Phi đành phải từ bỏ ý định tuyển nữ thư ký, lẻ loi bước về phòng bảo vệ báo cáo.
Khi Lâm Phi đẩy cửa bước vào văn phòng phòng bảo vệ, hắn ngay lập tức cảm nhận được có một ánh mắt ánh bén, ẩn giấu cả sự căm ghét dồn lên người hắn.
Trong lòng Lâm Phi kinh ngạc, bên ngoài làm như không có gì, ngẩng đầu lên nhìn về phía ánh mắt đó.
Người nhìn chằm chằm vào Lâm Phi khoảng bốn mươi tuổi, mặt vuông, tóc đầu đinh, làn da màu thiếc, không giận mà uy. Tuy người này ngồi trên ghế nhưng nửa người trước thẳng đứng, nhìn có vẻ rất chín chắn và vững vàng. Nhìn có vẻ rất hờ hững nhưng lại rất mạnh mẽ.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người này là từ quân đội đến.
Bởi vì Lâm Phi có thể ngửi được khí chất quân đội quen thuộc từ trên người anh ta. Đó là mùi vị thấm vào tận xương tủy hắn, chỉ có những người thực sự phục vụ trong quân đội và trải qua những trận đánh lớn mới có thể cảm nhận được.
Lâm Phi đã gặp rất nhiều người lính, từ những người lính mới vào quân đội hay lực lượng bộ đội tinh nhuệ ở nước ngoài. Theo như suy đoán của Lâm Phi, hắn có thể chắc chắn rằng người đang ngồi ngay ngắn trước mặt hắn, khi còn trong quân đội nhất định không phải là dạng lính tầm thường, nếu không phải là quân đặc chủng thì ít nhất cũng là quân trinh sát của bộ đội chủ lực.
Những người như thế này trong quân đội thường được gọi là quân tinh nhuệ !
Nhiều năm trước, Lâm Phi cũng từng giành được vinh dự này, lúc đó hắn thậm chí còn được coi là tinh nhuệ của tinh nhuệ nữa. Chỉ có điều sau này vì một vài biến cố mà hắn lựa chọn rời khỏi quân đội, từ bỏ niềm vinh dự này.
Tuy là như thế nhưng Lâm Phi vẫn không quên những năm đó. Tình đồng chí trong quân đội sở dĩ khiến người ta thấy khó quên là bởi những ngày tháng trong đó đã để lại những dấu ấn khó phai trong lòng họ.
Lâm Phi như vậy, Tào Tử An đang ngồi ngay ngắn trước mặt hắn kia cũng như vậy.
Đúng y như những gì Lâm Phi nghĩ, Tào Tử An đúng là xuất thân từ quân đội ra. Khi còn trong quân đội, anh ta là chỉ huy một nhóm bộ đội chủ lực trực thuộc phái đoàn trinh sát. Còn chỉ huy của phái đoàn trinh sát đó lại chính là chủ tịch tập đoàn Mộ Thị, người bố vợ hời của Lâm Phi – Mộ Hồng.
Nếu như không phải vì chân phải bị thương khi thực hiện nhiệm vụ trinh sát trong lần diễn tập quân đội lần trước thì có khi bây giờ anh ta đã trở thành phó đoàn rồi.
Sau khi rời khỏi quân đội, Tào Tử An trở về quê hương, trở thành trưởng ban trong một đồn công an ở huyện nhà. Sau này Mộ Hồng giải ngũ, sáng lập tập đoàn Mộ Thị đã tìm thấy anh ta, sau đó anh ta vẫn luôn ở lại tập đoàn Mộ Thị.
Kể ra thì Tào Tử An cũng là một trong số những nhân viên nòng cốt của tập đoàn Mộ Thị. Đến cả Mộ San San khi ở riêng cũng phải gọi anh ta một tiếng chú.
Cũng vì có Tào Tử An coi quản phòng bảo vệ nên đám thầm ủng hộ Hàn Chấn Hải như Cát Huy mới không thể khống chế được cả phòng bảo vệ.
Lần trước, Cát Huy tìm cớ dụ Tào Tử An rời khỏi tập đoàn Mộ Thị nên mới dám dẫn người xông vào phòng làm việc của Mộ San San ở tầng hai sáu.
Sau chuyện đó, Tào Tử An vô cùng tức giận, trừng phạt đám bảo vệ hôm đó trực ban nhưng lại không làm gì cả. Nếu không phải vì đám Cát Huy bị bắt tạm giam thì sợ là Tào Tử An đã đánh họ không sống nổi.
Cũng chính vì chuyện này mà Tào Tử An mới biết đến Lâm Phi, còn từng cất công tìm kiếm CV của Lâm Phi nữa. Tất nhiên trong cái CV không ra thể thống gì của Lâm Phi, anh ta không thể tìm được những thông tin mà mình cần, thế nhưng ít nhất cũng biết được mặt mũi hắn ra sao.
Chính vì vậy nên Tào Tử An không hề nói gì về việc Lâm Phi không gõ cửa đã xông vào phòng làm việc của anh ta. Nếu như đổi lại là người khác, Tào Tử An đã sớm tức giận mà đuổi ra ngoài rồi.
“Cậu khác với những gì tôi nghĩ”.
Đôi mắt dữ dằn của Tào Tử An nheo lại, nhìn càng thêm hung dữ, giống như hai thanh kiếm sắc đâm thẳng vào Lâm Phi vậy. Trên người Tào Tử An có một luồng khí chất quân nhân chưa về hưu hẳn. Anh ta từ lâu đã trở thành trưởng phòng bảo vệ của tập đoàn Mộ thị, trên người tồn tại khí thế của một người lãnh đạo.
Dưới áp lực từ hai khí chất này cộng lại, nếu như là người bình thường khác e là đã sợ đến tối sầm mặt mày rồi.
Nhưng Lâm Phi lại như chẳng cảm nhận thấy gì, vừa rút điếu thuốc từ trong túi ra, vừa cười thật tươi: “Để tôi đoán xem nhé, đẹp trai hơn so với tưởng tượng đúng không? Ài, tôi cũng hết cách, gương mặt là do bố mẹ cho, thực ra tôi cũng từng vì quá đẹp trai mà đau đầu lắm đấy”.
Trong phòng làm việc, áp lực mà Tào Tử An tạo ra ở khắp nơi đột nhiên vị phá vỡ. Anh ta nghiêm mặt, ánh mắt vốn sắc bén như dao đó hiện lên đầy vẻ kinh ngạc và sửng sốt.
Nghiêm túc mà nói, Tào Tử An không phải lần đầu thấy Lâm Phi. Anh ta đã nhìn rất nhiều ảnh của Lâm Phi, còn từng ngấm ngầm theo dõi hắn.
Trong suy nghĩ của Tào Tử An, người có thể một mình đánh bại mười bảo vệ, lại còn dám đứng trên độ cao hơn trăm mét, túm cổ tra hỏi đám Cát Huy đáng lẽ phải là người rất lạnh lùng và nghiêm túc.
Khi còn trong quân đội, Tào Tử An cũng từng thấy một vài người thuộc lực lượng tinh anh, đa số bọn họ đều rất lạnh lùng, người nào cũng là nhân vật kiệt xuất. Chính vì định kiến này mà Tào Tử An mới nghĩ như vậy.
Thế nhưng, với lời nói này của Lâm Phi, Tào Tử An biết anh ta đã sai rồi. Không phải sai một chút một ít mà là sai hoàn toàn rồi.
“Ha ha ha”.
Tào Tử An không giống Mộ San San, anh ta đã sớm quen với cách nói chuyện độc đáo này của Lâm Phi rồi. Người trước giờ luôn nghiêm túc và có phần cổ hủ như anh ta hoàn toàn không biết đáp lại sự tự luyến của Lâm Phi như thế nào, chỉ đành cười ha ha mà thôi.
“Tôi đã xem qua CV của cậu, trước đây cậu từng làm lính à?”
Dù gì Tào Tử An đã làm trưởng phòng bảo vệ nhiều năm rồi, ông ra thu lại ánh mắt ngạc nhiên đó rất nhanh, trở về dáng vẻ uy nghiêm ban đầu.
“Một tên lính quèn, không ở lại nổi trong quân đội, đành phải trở về xã hội kiếm sống”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]