“Tiểu Lâm tới rồi, mau vào trong nhanh đi.”
Nhà ông Vương ở và phòng trọ Lâm Phi thuê ở cũng một khu. Nửa năm trước, khi vừa trở lại thành phố Trung Hải, không ít lần Lâm Phi ăn chực nhà ông.
Thím Vương ra mở cửa cho Lâm Phi, trên người còn đeo tạp dề, nhìn cách ăn mặc của thím Vương liền biết bà đang chuẩn bị nấu ăn.
“Tiểu Lâm, cháu ngồi đây trước, thím đang xào thức ăn trong bếp, chú Vương cháu đi mua rượu sẽ về ngay.”
Thím Vương mời Lâm Phi ngồi, rót cho hắn chén trà rồi liền quay vào bếp nấu nướng.
Đây không phải lần đầu Lâm Phi tới nhà ông Vương nên cũng không quá khách sáo, tự ngồi xuống sofa xem tivi.
Dáng vẻ không coi mình là người ngoài này của Lâm Phi cũng chính là điều thím Vương muốn nhìn thấy.
Nếu như Lâm Phi tỏ ra quá khách sáo, trong lòng thím Vương sẽ cảm thấy xa lạ.
Lâm Phi ngồi ở phòng khách, nghe thấy tiếng gõ cửa tưởng là ông Vương đã mua rượu về. Hắn vừa mở cửa ra, một bóng hình yêu kiều đã rọi vào tầm mắt.
Dưới mái tóc dài buông thõa là ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ mà dịu dàng, chiếc váy hoa dài càng khiến cô bé thêm lịch sự tao nhã.
“Chào, chào anh Lâm…”
Giọng nói cô bé nhỏ nhẹ như muỗi, nếu như Lâm Phi tai thính hơn người thì e là đã không nghe được chữ Lâm cuối cùng.
“Tiểu Tuyết Nhi, em nói gì anh Lâm không nghe rõ.”
Khuôn mặt ửng đỏ và dáng vẻ thẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2710085/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.