Trên thực tế, Hàn Khải Minh trong mắt Lâm Phi cũng chỉ như một con kiến, cùng lắm là một con kiến có chút hậu thuẫn, nhưng bản thân thì chắc có chút khả năng tự vệ nào.
Loại người như Hàn Khải Minh mà cho ra chiến trường lính đánh thuê ở nước ngoài thì Lâm Phi chắc chắn là chẳng bao giờ thèm nhìn tới.
Đương nhiên, loại người như Hàn Khải Minh căn bản là không có khả năng ra chiến trường được, bởi thứ nhất là hắn không xứng, thứ hai là hắn cũng chẳng có cái gan đó.
Hàn Khải Minh bị Lâm Phi đấm ngã lộn nhào mắt hoa lên những ngôi sao, sương cột sống đứt đoạn, cả cơ thể như bại liệt, hắn đau đớn đến mức chỉ còn biết rên rỉ ư ư a a, làm gì có tâm trí mà trả lời câu hỏi của Lâm Phi.
Lâm Phi nhíu mày, hắn cũng không đủ nhẫn nại để đợi Hàn Khải Minh hoàn hồn trở lại.
Lâm Phi cúi người xuống, với tay lấy một chai rượu nằm lăn lốc ở trên mặt đất, bóp mạnh, một âm thanh răng rắc phát ra, cả chai rượu vỡ tan.
Những mảnh thủy tinh sắc nhọn của chai rượu nằm rải rác trên mặt đất, Lâm Phi nhặt lấy một mảnh, hùng hổ dí vào mu bàn tay phải của Hàn Khải Minh.
“A…”
Nỗi đau thấu xương thấu tủy truyền đi khắp cơ thể của Hàn Khải Minh, mu bàn tay phải bị mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm vào, khiến hắn đau đến vã vần mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy.
Nhưng đó chưa phải đã hết, Lâm Phi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2709920/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.