Tách…Tách…
Sau khi nhìn ra người thanh niên gầy yếu vừa xuất hiện chính là Lâm Phi, từng giọt nước mắt lăn trên đôi má như ngọc rơi xuống. Nước mắt cứ thế rớt xuống chiếc ghế sô pha, thấm ướt bộ quần áo trên người Lăng Vi Vi.
Khóc không thành tiếng là tiếng khóc khiến con người ta cảm thấy đau đớn nhất.
Chỉ có Lăng Vi Vi tự biết, nếu Lâm Phi chỉ đến muộn mấy giây nữa, lúc đó cô chỉ còn là một cái xác không hồn.
Chỉ có trời mới biết được, giây phút này Lăng Vi Vi xúc động đến mức nào, thế giới nội tâm của cô không một từ ngữ nào có thể diễn ra nổi.
Thứ duy nhất của thể biểu đạt cảm xúc của cô lúc này chính là những giọt nước mắt như những viên ngọc đang rơi kia.
Trong mắt cô, không còn Hàn Khải Minh vừa đánh đập mình, không còn Hổ Ca như con cá chết nằm trên nền đất, mọi thứ dường như biến mất khỏi tầm mắt cô.
Giờ phút này, cả thế giới thu bé lại vừa bằng một chàng trai thân hình gầy gò, có khuôn mặt cương nghị lạnh lùng.
Lúc này, hình ảnh của Lâm Phi không ngừng phóng đại trong tâm trí Lăng Vi Vi, đồng thời cũng lặng lẽ xuất hiện bên trong trái tim cô.
“Lâm Phi, mày…làm sao mày lại ở đây?!”
So sánh với những cảm xúc phức tạp đan xen trong nội tâm của Lăng Vi Vi thì trong lòng Hàn Khải Minh lúc này lại chỉ có duy nhất một cảm xúc, đó là kinh hãi.
Hàn Khải Minh biết rõ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/2709919/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.