Ngày hôm sau khi Lâm Phi dậy đã là hơn mười giờ sáng rồi. Mộ San San sớm đã tới công ty nên Lâm Phi cũng xem như may mắn qua được một kiếp.
Đương nhiên, Lâm Phi vẫn không biết gì về tất cả những điều này.
Sau một đêm ngon giấc, tất cả những muộn phiền đều tan biến, xuống dưới lại được dì Quế chuẩn bị cho bữa sáng nên đột nhiên Lâm Phi cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Lăn lội ba năm ở nước ngoài, làm công việc mà không biết mình chết lúc nào nên cuộc sống của Lâm Phi hoàn toàn chỉ là đi tới đâu thì sống ở đó, có gì ăn nấy.
Sau khi về nước, bởi vì sống trong phòng trọ mà Lâm Phi gần như cũng không ăn sáng.
Bây giờ, vừa ngủ dậy đã có bữa sáng ăn, cũng không cần dọn dẹp phòng nên đột nhiên Lâm Phi cảm thấy việc dọn tới biệt thự nhà vườn Lệ Thủy sống cùng Mộ San San cũng không phải việc gì tồi tệ lắm.
“Cậu chủ à, tối qua cô chủ đợi cậu tới nửa đêm, có phải là cậu trêu chọc gì cô ấy rồi không?”
Dì Quế thuật lại thái độ tối qua của Mộ San San cho Lâm Phi nghe.
“Không có gì, bọn con chỉ đùa cho vui thôi.”
Lâm Phi vỗ bụng cười híp mắt.
Đương nhiên, sự thật không phải như thế mà Lâm Phi cũng biết tại sao Mộ San San lại đợi hắn, nhưng chuyện này không thể nói cho dì Quế biết là đúng, nếu thực sự nói rõ ra thì chắc chắn dì Quế sẽ giúp Mộ San San trách móc hắn.
“Dì Quế đi làm việc đi, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/148922/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.