Chương trước
Chương sau
Người trong thế giới ngầm đều biết, tổ chức Phán Quyết Địa Ngục có bốn trụ cột và Lâm Phi là linh hồn của tổ chức này, nhưng chỉ có Lâm Phi và mấy anh em của hắn mới biết, năm đó họ có tận sáu người anh em.
Những người như Lâm Phi, Đồ Tể, Huyết Trí đều từng là quân nhân, họ cũng không phải là quân nhân bình thường mà là bộ đội đặc chủng bí mật nhất.
Tiểu đội của họ tổng cộng có sáu người cùng nhau chấp hành nhiệm vụ, cùng nhau uống rượu chém gió, mặc dù không có quan hệ máu mủ nhưng thân thiết hơn anh em ruột thịt.
Mặc dù bởi chấp hành nhiệm vụ mà có lúc sẽ phải đối mặt với nhiều lần nguy hiểm tới tính mạng nhưng những ngày tháng đó lại là thời gian vui vẻ nhất trong quãng đời thanh niên của Lâm Phi.
Bởi vì chuyến bay ba mẹ mình đi bị phần tử khủng bố tấn công mà gặp nạn, Lâm Phi mới phẫn nộ nhập ngũ.
Lâm Phi của lúc đó chỉ một lòng muốn rèn luyện cho tốt để báo thù cho cha mẹ, có thể nói là khi ấy, Lâm Phi đã bị thù hận che mờ đôi mắt.
Cũng chính vì có Đồ Tể và những người anh em khác bầu bạn, khiến Lâm Phi cảm nhận được ngoài tình yêu cha mẹ ra còn có tình anh em, mà Lâm Phi mới hoàn toàn thoát ra khỏi nỗi bi thương khi mất đi người thân. Có thể nói, nếu như không có những người anh em đó thì tuyệt đối sẽ không có Lâm Phi của ngày hôm nay.
Cho dù Lâm Phi có gắng gượng sống tiếp thì cũng chỉ là một cỗ máy giết chóc.
Dưới sự lãnh đạo của Lâm Phi, tiểu đội của họ liên tiếp lập nhiều chiến công. Nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, sau cùng trong một lần chấp hành nhiệm vụ, tiểu đội của Lâm Phi bị một đội binh hùng hậu phục kích, vì yểm hộ cho Lâm Phi và những đồng đội khác rút lui mà thành viên nhỏ tuổi nhất trong đội đã hy sinh.
Sau lần đó, Lâm Phi trả thù điên cuồng, tiêu diệt hoàn toàn các lực lượng phục kích họ, nhưng vì điều này, hắn đã vi phạm các quy định của tổ chức, suýt nữa bị giải đến tòa án quân sự, nhưng may mà lập nhiều chiến công nên được miễn tội chết.
Sau đó, Lâm Phi và đồng đội đều rời khỏi Trung Quốc, lang bạt nước ngoài trong nỗi đau thương không nói nên lời.

Nhiều năm nay, Lâm Phi vẫn luôn không muốn về nước vì cảm thấy có lỗi với Tiểu Hổ, vì trong lòng luôn áy náy.
Lần này nếu như không phải bị Mộ Hồng ép buộc thì nói gì Lâm Phi cũng không trở về.
Chuyến này Đồ Tể về nước, mặc dù không nói rõ là về làm gì nhưng có một điều có thể chắc chắn là Đồ Tể nhất định đi thắp hương cho Tiểu Hổ.
Nếu như không phải vì điều này thì Lâm Phi cũng sẽ không để mặc cho cậu ta về nước vì họ đã chẳng còn bao nhiêu tình cảm với đất nước này mà chỉ còn lại sự thờ ơ!
……………..
Khi Lâm Phi xách quần áo thường mặc tới biệt thự Lệ Thủy thì trời đã sắp tới hoàng hôn, người đàn ông cũng có chút ngà ngà.
Một bình rượu trắng kính Tiểu Hổ mà Lâm Phi đã uống hết một nửa nên hơi men đã chếnh choáng.
Với tửu lượng của Lâm Phi thì nửa bình không thể khiến hắn say, nhưng khổ nỗi, rượu không chuốc say người mà người tự say, cảnh mượn rượu giải sầu, sầu càng đượm.
“Cậu chủ, cậu về rồi.” Dì Quế mở cửa cho Lâm Phi, khi anh nhận ra dì Quế đã thấy chau mày: “Cậu chủ, cậu uống say sao?”
Lâm Phi vừa đi tới phòng khách vừa gật đầu: “Ừm, uống một chút.”
Dì Quế theo sau cầm đồ đạc trong tay Lâm Phi: “Cậu ngồi ở phòng khách một lát, tôi đi làm chút gì canh giải rượu.”
Lâm Phi xua tay: “Dì Quế, không cần phiền phức như vậy đâu, dì đi làm việc đi, con nghỉ ngơi một lúc là được.” Không ai hiểu rõ bản thân hơn chính mình, Lâm Phi cũng không thực sự say nên đương nhiên không cần canh giải rượu gì cả.
Sắc mặt dì Quế lộ vẻ khó coi, dì than thở: “Cậu chủ à, cậu có điều không biết chứ cô chủ rất dị ứng với rượu, cô ấy sắp tan ca rồi, đến khi cô ấy về nhà, nhìn thấy cậu uống say thì nhất định không hài lòng đâu.”
Lâm Phi nói một cách không mấy dứt khoát: “Thực sự không cần đâu dì Quế, dù sao thì cô ấy cũng chưa từng hài lòng về tôi.”
“Cậu chủ…”
Lâm Phi đứng dậy đi thẳng lên tầng hai: “Dì Quế, dì cũng nói rồi, cô ấy sắp về nên tôi về phòng ngủ trước. Nếu như cô ấy về mà tìm tôi thì dì nói tôi đã ngủ rồi, tóm lại là đừng để cô ấy làm phiền tôi.”
Nếu như không phải Mộ Hồng yêu cầu thì anh cũng không thèm chuyển tới ở. Nếu như đến việc uống say mà cũng phải kiêng dè sắc mặt của Mộ San San thì không bằng Lâm Phi trở về nhà trọ sống tiếp.
May mà dì Quế biết Lâm Phi sắp về nên sớm đã thu dọn phòng ngủ ổn thỏa, giúp Lâm Phi bớt đi khối việc. Vốn đã ngà ngà hơi men nên vừa nằm trên giường, Lâm Phi đã ngủ thiếp đi.
Lâm Phi không chịu để dì Quế nấu canh giải rượu chính vì muốn mượn cơn say này chìm vào giấc ngủ. Nếu như thực sự tỉnh táo rồi thì cũng chỉ làm tăng thêm nỗi bi thương mà thôi.
Khi Lâm Phi thiếp đi không lâu thì Mộ San San mặc bộ đồ công sở màu xanh nước biển đẩy cửa bước vào trên đôi cao gót màu trắng.
“Sao hôm nay con về sớm như vậy?”
Dì Quế vừa ra khỏi phòng Lâm Phi liền thấy Mộ San San đã vào trong phòng khách nên ngạc nhiên hỏi.
Bình thường Mộ San San rất ít khi tan ca đúng giờ, thậm chí nhiều khi phải tăng ca tới tối muộn, vậy mà hôm nay Lâm Phi vừa tới thì Mộ San San đã về rồi, khó tránh khiến dì Quế cảm thấy khác lạ.
Mộ San San đặt túi xách xuống, gương mặt xinh đẹp thoáng chút lạnh lùng: “Dì Quế, tên Lâm Phi chết tiệt đó về chưa?”
“Cô chủ, nói gì đi nữa cậu chủ cũng là chồng của cô, cô cũng không thể thử đón nhận cậu ấy một lần sao?” Thấy sắc mặt Mộ San San không tốt, dì Quế không kìm được lòng mà khuyên bảo.
Mộ San San cười lạnh lùng kéo dì Quế: “Dì Quế, dì không biết hôm nay anh ta đã làm gì ở công ty đâu, tóm lại dì mau nói con biết, anh ta về chưa?”
Nghĩ tới chuyện Lăng Vi Vi tới văn phòng cô kể tội, thì với tính cách của Mộ San San, cô ta cũng bị chọc tức không hề nhẹ.
Phòng hành chính tổng hợp có thể nói là phòng tâm phúc của Mộ San San, mà Lăng Vi Vi lại là nhân viên thân tín nhất của cô, cùng là người được Mộ San San tiến cử vào phòng hành chính tổng hợp mà ngày đầu tiên đi làm, Lâm Phi đã trêu chọc hết nhân viên nữ trong phòng.
Chuyện này rõ ràng là ra đề khó cho Mộ San San, khiến cô mất mặt mà. Không phải Mộ San San không biết tính ba lăng nhăng của Lâm Phi, nếu không thì cô cũng không sắp xếp anh ta tới phòng hành chính tổng hợp, bộ phận chịu sự giám sát hoàn toàn của cô.
Nhưng cho dù Mộ San San có thông minh tới mức nào thì cũng không ngờ Lâm Phi lại to gan lớn mật tới mức đó, ngày đầu tiên đi làm đã doạ dẫm cấp trên thì không nói, lại còn chọc ghẹo hết tất cả nhân viên của phòng.
Gây ra rắc rối lớn như vậy mà Lâm Phi lại phủi đít bỏ đi, vứt một bãi chiến trường cho Mộ San San thu dọn thì làm sao cô có thể dễ dàng tha cho Lâm Phi.
“Cậu chủ vẫn chưa về, cô chủ cũng mệt cả ngày rồi, đi tắm trước đi, tôi đi làm cơm cho cô.”
Thấy biểu cảm lúc này của Mộ San San không được ổn, lại thêm trước đó, Lâm Phi đã dặn dò nên dì Quế đành nói dối Mộ San San một lần.
“Khi nào anh ta về, dì Quế nhất định phải thông báo cho con ngay lập tức.”
Mộ San San lạnh lùng nói rồi quay người đi lên tầng.
Thấy Mộ San San đã vào phòng ngủ, dì Quế không đi làm cơm mà vội vàng chạy tới phòng ngủ của Lâm Phi, định nhắc nhở hắn đừng ra ngoài.
Tới khi vào phòng của Lâm Phi, dì Quế mới biết mình suy nghĩ thừa thãi rồi vì Lâm Phi đã sớm ngủ thiếp đi, hai tay hai chân duỗi hết ra hai bên. Nhìn dáng vẻ này của cậu ấy, chắc chắn sẽ không tỉnh ngay được.
Dì Quế ra khỏi phòng Lâm Phi rồi đi xuống chuẩn bị bữa tối cho Mộ San San. Mộ San San tắm xong liền xuống dưới, ăn cơm xong thì ngồi trong phòng khách lặng im đợi Lâm Phi quay về.
Đợi tới mười giờ tối mà vẫn chưa thấy Lâm Phi về, Mộ San San không kìm nổi cơn buồn ngủ nên lên tầng đi ngủ mà không hề hay biết Lâm Phi mà cô khổ sở chờ đợi mấy tiếng đồng hồ lại đang ngủ ngon lành ở phòng bên cạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.