Trông thấy Trần Kỳ vẫn tiếp tục ngã xuống, Lâm Phi cũng không nghĩ gì nhiều, nhanh như chớp thả tay ra, ngón tay như móng rồng, năm ngón nắm lấy phần áo ngực nhô lên, kéo cô ta dậy.
Sau khi kéo Trần Kỳ lên, Lâm Phi còn chưa kịp cảm nhận hết những va chạm với Trần Kỳ mang lại cho thị giác và xúc giác của hắn thì hắn nhấc ông Vương lên, lách quá khỏi đám người trông không khác nào bỏ trốn, tránh xa hiện trường sự việc chỉ còn lại Trần Kỳ với thân thể mỏng manh lộ một nửa thân người, Trần Kỳ làm loạn lên trong cơn đau tê tái nơi lồng ngực.
….
Lâm Phi đỡ ông Vương đưa vào bệnh viện số một của thành phố Trung Hải, xếp hàng, lấy số cũng mất hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng thì cũng nằm được trên giường bệnh.
“Phần đầu và đùi chỉ bị thương ngoài da, không đáng ngại, thoa chút thuốc là khỏi. Còn sau phần lưng và chân bị thương và xương, còn cụ thể bị thương như thế nào thì phải chụp chiếu xong mới biết. Phía bệnh viện chúng tôi khuyên là nên nằm viện theo dõi, đợi có kết quả chụp chiếu, chúng tôi mới có liệu trình trị liệu hợp lý được.”
Bác sĩ thông báo xong cho ông Vương và Lâm Phi tình hình liền đi ngay.
Lâm Phi kéo ghế lại, ngồi ở đầu giường bệnh của ông Vương: “Chú Vương, bây giờ có thể nói rồi, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Ông Vương thở dài, trên khuôn mặt hiện lên sự lo lắng: “Còn ai ngoài người của thằng nhóc Dương Lão Tam, thấy thời gian này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/148913/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.