“Tôi đi tiễn bố cô.”
Lâm Phi cảm giác được tâm trạng bất ổn của Mộ San San, để phòng trường hợp người phụ nữ này lại giận cá chém thớt, tốt nhất là nên tìm cách chuồn ra khỏi cái phòng này.
Lâm Phi và ông bố vợ Mộ Hồng đi đến trước sân của căn biệt thự.
“Có lời này trước mặt Vi Vi bố không tiện nói.”
Mộ Hồng ngồi trên ghế trước của chiếc BMW rít một hơi, nhìn Lâm Phi nói: “Đều là đàn ông với nhau, đạo lý hoa nhà không tày hoa dại, bố không phải là không biết, chỉ là hai đứa dù gì cũng đã lấy nhau rồi, mà lấy nhau rồi lại không sống với nhau thì còn gọi gì là vợ chồng nữa?”
Lâm Phi ngạc nhiên, hoa nhà không tày hoa dại, câu này hình như không phải là lời bố vợ nên nói với con rể.
Trong thoáng chốc, Lâm Phi không biết nên trả lời Mộ Hồng như thế nào.
Sự im lặng của Lâm Phi, trong mắt Mộ Hồng như là ngầm thừa nhận.
Mộ Hồng hừ một tiếng, dơ tay vỗ vai Lâm Phi: “Chuyện trước đây, coi như bù đắp cho cái chết của cha mẹ con, bố không truy cứu nữa. Từ nay trở đi, con hãy chuyển về nhà ở đi.”
Mộ Hồng lấy cả cái chết của cha mẹ Lâm Phi ra để thuyết phục, Lâm Phi cũng không còn biết nói gì hơn, đành gật đầu đồng ý.
Năm Lâm Phi học lớp 11, bố mẹ hắn trong một lần đi máy bay đã gặp không tặc khủng bố, sau đó cả hai đều gặp nạn.
Sau cú đả kích quá lớn đó, Lâm Phi đã bỏ học, ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-duong-binh-vuong/148912/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.