Suốt một ngày một đêm đó, trong lòng tôi chất chứa đầy tâm sự. Lúc tảng sáng, Trần Khai thúc phái người đến báo cho tôi biết, cha tôi và bọn họ nhân lúc tối trời đã đục thủng lớp băng cứng, vớt suốt đêm ở sông Bạch Lãng, men theo bờ sông xuôi xuống hơn mười dặm nữa cũng không phát hiện ra thi thể Liễu Vũ Tương. Lòng dạ tôi khi đó mới được an ổn phần nào.
Không bao lâu sau, lại nghe Minh Nguyệt Hân Nhi bảo rằng Băng Nhi đã trở về, lòng tôi vui mừng, chỉ cảm thấy toàn thân tựa như hư thoát [1], trong tâm trí thật sự tràn đầy mệt mỏi.
[1] Chứng bệnh hạ đường huyết do mất máu, mất nước khiến toàn thân mệt mỏi, mất hết sức lực
Băng Nhi và Trần thúc đến chính đường bái kiến Lão phu nhân, tôi cũng dẫn theo Minh Nguyệt Hân Nhi đến đó. Băng Nhi nhìn có vẻ mệt mỏi phong trần, nhưng vẻ tươi đẹp thì không mảy may suy giảm. Hành trình lên kinh thành lần này vô cùng thuận lợi. Sau khi Trần thúc báo cáo xong, Lão phu nhân nghe mà gật đầu không thôi.
Thấy tôi, Băng Nhi vội kéo tay tôi, cười nói: “Cửu Dung tẩu tẩu, tẩu có nhớ muội không? Giới thiệu cho tẩu một người”. Theo hướng cô chỉ, tôi mới phát hiện phía bên kia có một người con gái đang đứng. Cô bé khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặc bồ đồ đỏ rực sát người, cầm trong tay một thanh kiếm vảy vàng tua ngọc, nhìn hết sức oai hung, tràn trề khí khái.
“Vị muội muội này là…?”
“Đây là Khúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dung/2152960/quyen-1-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.