Tôi thủng thẳng nói: “Một người, sợ nhất là không thích thứ gì. Hiện giờ nếu có, đó là việc tốt. Thư Vũ cô cô, nếu Đào Hồng là người thích vàng, cô hãy tìm thêm chút vàng đưa cho cô ta đi, tuyệt đối không thể dùng lễ bạc, để tránh người ta không chịu gặp”.
Thư Vũ trả lời: “Nương nương yên tâm, nô tỳ sẽ đi liền. Chỉ là khi nô tỳ gặp Đào Hồng thì nên nói gì đây?”.
“Không cần nói gì cả”, tôi ngẩng đầu nhìn trời, vòm trời trong vắt, ngàn dặm không mây, một đàn cò trắng bay thẳng đường mây xanh, chậm rãi đi xa. “Cô chỉ cần đánh vào sở thích, qua lại thân thiết với cô ta là được rồi”, tôi chậm rãi nói.
Thư Vũ hiểu ý, mỉm cười: “Ý của nương nương, Thư Vũ cũng hiểu rồi”. Nói xong, Thư Vũ thong thả rời đi.
Tôi gọi Băng Ngưng đến, nói: “Băng Ngưng, muội mau chóng đưa phong thư này đến phủ Tướng quân, tự bọn họ sẽ có người tiếp muội. Muội nói với người kia đưa phong thư này đến biên ải cho Viên đại tướng quân. Cứ nói thư do ta viết là được”. Băng Ngưng cũng lĩnh mệnh rời đi.
Sau khi tự mình làm những việc này xong, phía tôi lại không có động tĩnh gì nữa. Trái lại Thư Vũ hết lòng hết sức đi lung lạc Tiểu Đào Hồng. Sự yêu thích của Tiểu Đào Hồng với vàng gần như đã trở thành một đam mê đặc biệt. Bên tôi sẽ ra sức thỏa mãn cô ta. Cũng không phải lo lắng không đủ vàng, nếu không đủ, tôi sẽ sai Băng Ngưng đến phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dung/2152720/quyen-5-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.