Tôi thật sự không biết phải an ủi Bảo Bảo thế nào mới phải, đành hỏi: "Bảo Bảo, hiện giờ thì sao? Em và ca ca có còn qua lại nữa không?".
Bảo Bảo gật đầu đáp: "Có. Năm kia Băng Nhi tiểu thư biết chuyện của em thì khuyên em quay về xem sao".
Trong lòng tôi cũng được an ủi phần nào, tuy rằng Băng Nhi không còn nữa, nhưng mỗi người đều vẫn đang nhớ đến cô. Tôi hỏi: "Đến bây giờ, ca ca và tẩu tẩu em đối xử với em tốt hơn nhiều rồi chứ".
Vẻ mặt Bảo Bảo nhất thời có phần ảm đạm. Cô bé trả lời: "Ca ca vẫn đối xử với em rất tốt. Chỉ là hồi đầu năm nay, ca ca của em chẳng may bị ngã gãy chân, tẩu tẩu chán ghét ca ca em vô dụng, lại không chịu được khổ, liền ép ca ca viết một bức hưu thư rồi bỏ đi. Hiện giờ ca ca chỉ sống có một mình".
Tôi thở dài, hỏi: "Bảo Bảo, chân của ca ca em giờ thế nào rồi?". Bảo Bảo gục gặc đầu, nói: "Đa tạ Thiếu phu nhân, đã tốt hơn rồi, nhưng mà hơi khập khiễng".
Hai người chúng tôi đang nói chuyện thì Bảo Bảo nhắc: "Thiếu phu nhân, bát cháo cải ngạnh này sắp nguội rồi, cô mau ăn đi đã". Tôi gật gật đầu, nói: "Bảo Bảo, em đúng là một người có lòng. Nếu ai có thể lấy nữ tử như em làm thê tử, nhất định là chuyện may mắn bằng trời vậy". Tôi vừa khen Bảo Bảo vừa bưng bát cháo lên. Đang lúc chuẩn bị uống, tôi vô tình bỗng thoáng thấy vẻ mặt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dung/2152861/quyen-3-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.