Trở vào trong phòng, nhìn thấy Thẩm Hồng vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác, tôi ngồi xuống bên cạnh chàng hỏi: “Tướng công, hôm nay chàng không sao chứ?”. Chàng cũng chẳng buồn liếc nhìn tôi lấy một cái, vẫn nằm như cũ, hai mắt mở to nhìn lên nóc giường. Tâm khảm tôi bỗng thấy nhức nhối: Đây là Thẩm Hồng luông miệng nói yêu tôi, nói sẽ bỏ trốn cùng với tôi ngày xưa sao? Vì sao hiện giờ, tất cả đều biến thành thế này?
Tôi cố nén đau đớn trong lòng, nói: “Tướng công, phàm chuyện gì chàng cũng nghĩ thoáng ra một chút, không phải trước kia chính chàng đã nói đó à? ‘Phóng mắt non sông nhớ chi xa, gió mưa hoa rụng tiếc xuân qua, chẳng thà thương lấy người trước mắt’. Đến bây giờ, sao lại tự làm khó mình như vậy?”. Tôi thấy Thẩm Hồng vẫn không nói năng gì, liền khuyên nhủ vài câu.
Thẩm Hồng bỗng nhiên nhỏm dậy, hai mắt nhìn thẳng vào tôi, nói: “Lúc trước Tương Nhi bị nhốt trong rọ lợn, trong lòng cô cũng biết nàng bị oan, có phải thế không?”. Tôi ngẩn người, nhưng vẫn ăn ngay nói thật: “Đúng. Thiếp biết với tính tình của tỷ tỷ, sẽ không làm chuyện có lỗi với chàng”. Ánh mắt Thẩm Hồng đỏ như bỗng nhiên phun ra lửa, chàng quát lên với tôi: “Đã vậy, vì sao cô không cứu nàng? Vì sao cô không cứu nàng? Cô có biết nàng đã phải sống những ngày như thế nào không? Nếu lúc trước cô chịu chìa tay cứu giúp thì cũng sẽ không xuất hiện cục diện ngày hôm nay. Tất cả mọi chuyện, cô cảm thấy cô không có trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dung/2152817/quyen-4-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.