Những người khác không thể hiểu được, nhưng cũng không hỏi, chỉ nhìn tôi viết. Tôi nghĩ ngợi, đoạn viết: “Nô tỳ Lãnh Cửu Dung, được Hoàng thượng quan tâm, long ân cuồn cuộn, vào cung làm quý nhân. Ân điển của Thánh thượng, dù kiếp sau có kết cỏ ngậm vành cũng không thể báo đáp. Tiếc rằng Cửu Dung không biết trân trọng, nên nỗi thánh thượng long nhan đại nộ, bèn cho giáng chức, phế làm cung nữ. Nô tỳ ngày nhớ đêm mong, không màng ăn uống, người thương tưởng chỉ riêng Thánh thượng. Nhớ ân sủng của Thánh thượng xưa kia mà nay đã lạnh lùng. Cửu Dung suy xét trăm bề, dù rằng trong lòng ăn năn trăm mối, nhưng nước đổ khó thu. Chi bằng để nô tỳ lẻ bóng giữ cung lạnh vườn tàn, nô tỳ nguyện sóng sâu giếng cổ, tâm tựa cành khô, từ rày về sau, vĩnh viễn bầu bạn với sách vàng đèn xanh, lá bối đệm bồ, ngày đêm lễ Phật, van cầu Thánh thượng tuổi được vĩnh niên, hy vọng có thể đáp đền thiên ân Thánh thượng”.
Viết xong, tôi giao cho Thư Vũ: “Thư Vũ cô cô, xin cô hãy nghĩ một cách để dâng được lá thư viết tay này lên cho Hoàng thượng”.
Thư Vũ đọc ại từng câu từng chữ xong, vẫn có phần không tin, hỏi: “Nương nương, người thật sự quyết định cầu xin Hoàng thượng tha thứ? Tâm ý người đã quyết rồi sao?”.
“Ừ.” Tôi chậm rãi đáp: “Ta vốn tưởng rằng, cho dù là tiến vào hoàng cung, chỉ cần ta không để ý những việc trong cung thì vẫn sẽ có thể trải qua những ngày yên bình. Nhưng chuyện đến bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dung/2152764/quyen-4-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.