Nắng nhạt đường hoa, gió hạ sang,
Song thân nam tử tranh vì nàng,
Cổng thành rêu xanh, người tấp nập,
Nại Lạc danh tướng về vinh quang.
Rạng sáng quan sai nhận tin báo,
Cưỡng bức dân nữ, mưu sát sau,
Ngọc bội tướng quân đây tang chứng,
Nại Lạc đồi bại đến vậy sao?
(Hải Lam Ly)
Càng về trưa cái nắng càng gay gắt. Cái oi bức, nóng ran như phả vào người. Trên con đường đất đỏ thoáng có hai người đang cầm ô đi qua con đường đầy nắng và cỏ dại. Những cây lau sậy cứ đung đưa theo chiều gió, chúng như đang nhảy màu để chào đón mùa hạ.
Bảo Quốc Thắng tay cầm ô đang ch chắn cho Lưu Lam Ngọc. Lúc thường ngày nhìn hắn lem luốc bùn đất thế thôi chứ bây giờ hắn tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo chỉnh tề nhìn cũng tiêu soái lắm! Làn da ngâm đen bóng láng, đôi mắt hiền hậu, chân mày đậm, vầng trán cao đôi môi dày đều. Với nét đẹp hoang sơ này chắc hẳn hắn rất được nhiều cô nương yêu thích.
Lưu Lam Ngọc đi bên cạnh cũng chẳng kém, sắc đẹp của nàng vượt trội hơn những cô gái khác. Vốn sinh tra trong dòng giỏi hoàng tộc nên trên người nàng luôn phảng phất khí chất quyền quý, cao sang.
Từ đằng xa có dáng ai thấp thoáng đi theo sau hai người bọn họ. Thân hình khoát xiêm y xanh nhạt, trên tay cầm một cây ô. Bước chân hơi vội, nét mặt có điểm không vui.
Phong Tử Thiên bước vội chen thẳng vào Bảo Quốc Thắng và Lưu Lam Ngọc. Hắn miệng cười phóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-cuu-trung-sinh/3230696/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.