Lưu Lam Ngọc từ bên ngoài bước tới cửa phòng, bàn tay mềm mại khẽ mở cánh cửa phòng một làn gió nhẹ thổi vào mang theo vài chiếc lá khô vào phòng. Nàng đưa tay khép nhẹ cánh cửa phòng nhưng cũng không khỏi phát ra vài tiếng động nhỏ. Vân Ý nghe thấy tiếng động đang nằm dài trên bàn thì vội đứng dậy giương mắt nhìn về phía Lưu Lam Ngoc.
"Chủ từ người đã về rồi." Vân Ý hớn hở nhìn Lưu Lam Ngọc đầy vui vẽ.
"Sao còn chưa ngủ?" Nàng nheo mày nhìn cô.
"Em chờ chủ tử, em lo cho chủ tử, em không thể ngủ được."
Lời nói của cô cứ văng vẳng vang từng đợt vào tai của nàng. Nàng xúc động ánh mắt đầy lưu luyến nhìn vào cô, giờ đây nó không còn là Lưu Lam Ngọc nữa mà nó bây giờ là Anh Đào nhìn Vân Ý như nhìn A Nga bạn thanh mai trúc mã của nó. Anh Đào tiến về phía Vân Ý đưa đôi bàn tay khanh mảnh ôm lấy cô vào lòng ngực mà thốt lên.
"A Nga tớ rất nhớ cậu."
Vân Ý chẳng hiểu gì cả nhưng cô vẫn hiểu được chủ tử của mình đang cần một người bên cạnh. Cô đưa đôi bàn tay khéo léo của mình mà vuốt nhẹ lên đôi vai mảnh mai của nàng.
"Chủ tử đừng buồn em sẽ mãi ở bên cạnh chủ tử." Vân Ý nói nhỏ vào tai nàng, đó là lời an ủi của Vân Ý dành cho nó cũng là lời từ chính đáy lòng cô.
Anh Đào ngay sau đó liền lấy lại tinh thần và trở về làm Lưu Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-cuu-trung-sinh/3230685/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.