Thấy Lưu Xuyên Minh trưởng công chúa liền níu tay áo của hắn nũng nịu nói.
"Đệ đệ giúp ta, cô ta ức hiếp ta." Lưu Nhi Bình làm bộ mặt yếu đuối trên khóe mi rời vài giọt nước mắt, đôi mắt tròn xoe mọng nước sáng long lanh khiến cho người ta không khỏi sao lòng.
"Ngươi tại sao tỷ lại đánh tỷ tỷ của ta." Lưu Xuyên Minh tỏ vẻ tức giận đôi mắt tối mịch như bị làn khói đen che lại trước sự tức giận.
"Đệ đệ ta thực không cố ý à!" Lưu Lam Ngọc làm vẽ mặt ngây thơ vô tội ánh mắt đầy như một con cưu non chuẩn bị làm thức ăn cho con sói độc ác ham ăn.
"Không cố ý, ta đã thấy người đánh tỷ tỷ của ta còn dám chối sao"
"Vậy đệ không thấy tỷ tỷ đánh ta sao, ta chỉ là phản xạ lại thôi mà ta thực sự không cố ý à."
Nhóc con ngươi tức giận cái gì chứ, đến bao giờ người có cái quyền ra hỏi tỷ tỷ của mình như vậy. À mà ngươi có xem ta là tỷ tỷ của người đâu nhỉ. Được vậy hôm nay ta sẽ dạy cho người biết muốn đối phó với ta không dễ đâu.
Hắn trợn tròn mắt nhìn Lưu Lam Ngọc.
"Phản xạ sao, có ai phản xạ mà lại đánh người mạnh như vậy không?"
"Người ta thực sự chỉ phản xạ thôi mà có cần quát người ta như vậy không!" Lưu Lam Ngọc đưa tay lên che mặt, đầu hơn nhún xuống trên khóe mắt xuất hiện vài giọt nước mắt rơi trên gò má, trông nó lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-cuu-trung-sinh/3230684/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.