Trong khi dạo vườn hoa nàng cao hứng làm một bài thơ.
"Ngọc Diệp tị thủy lưu ly
Cổ hương phản phất du phong tụ
Tam sinh đồ thế hạ nhân
Sắc cam ánh nguyệt hạ di trùng."
Trời công chúa còn biết làm thơ sao không những hay mà còn rất hay là đằng khác, thật kinh ngạc.
"Công chúa à người còn biết làm thơ sao?" Cô ngạc nhiên hỏi.
"Không chỉ biết làm thơ ta còn biết cầm kì thi họa." Lưu Lam Ngọc nói đầy tự đắc.
Bây giờ cô cảm thấy rất vui vì nếu công chúa tài giỏi như vậy sau này sẽ không còn ai bắt nạt cô và công chúa nữa, từ nay Lưu Lam Ngọc cũng không bị xem thường.
"Ha ha ha thật không ngờ các cô gái ở Đại Lục này lại làm thơ hay như vậy?" Từ đằng xa có tiếng nói vọng lại.
Từ xưa con gái trên đại lục không được học thơ văn hay bình luận quân sự. Thứ họ được học từ nhỏ tới lớn chính là vũ nghệ và cách chế biến thức ăn sao cho ngon và đẹp mắt để hầu hạ tướng công. Ngày nay tuy quan niệm đó đã bị mục rửa nhưng quan niệm về một người phụ nữ vẫn không hề thay đổi trong chính con người của họ. Đó là lí do vì sao họ phải luôn chịu thế phụ thuộc vào đàn ông. Và không tự quyết định được những việc lớn trong gia đình.
Tiếng bước chân ngày càng gần, từ trong bóng đêm thấp thoáng một bóng người rồi từ từ tiến lại gần. Một người đàn ông với mái tóc dài thắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-cuu-trung-sinh/3230678/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.