"Công chúa! Công chúa!"
"Đây là đâu sao mình lại ở đây? Tại sao mình lại ở đây được?" Trong tiềm thức nó đang suy nghĩ.
Khóe mắt của nó dần dần mở ra. Bên cạnh là một cô gái đứng bên nó mà khóc trong tiếng cười, còn người phụ nữ đang khoác lên người bộ xiêm y màu đỏ đang đứng ở đó, người phụ nữ đó vội đứng bật dậy ánh mắt nhìn nó đầy ngạc nhiên pha lẫn chút căm ghét.
"Công chúa người tỉnh dậy rồi, người cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi." Cô hầu hớn hở ôm chầm nó.
Trong lòng của Anh Đào bây giờ xuất hiện một tràng suy nghĩ - Đây là đâu, tại sao cô ta lại khóc, người phụ đứng đó là ai, chẳng lẽ mình vừa sống lại?
Anh Đào ngồi dậy lưng dựa vào gối tay đưa lên trán thở dốc, vẻ mặt đầy mệt mỏi. Cô hầu vội đỡ nó vẻ mặt đầy lo lắng cho nó, mắt cô thâm quầng có lẽ do cô đã thức suốt đêm để canh nó trong khi nó đang hôn mê.
Tỉnh dậy sao, hừm thật đáng ghét tại sao cô ta vẫn còn sống chứ, bỏ công ta dèm pha trước mặt hoàng thượng mấy ngày liền vậy mà giờ thành công cốc.
"Nếu như đã tỉnh dậy rồi thì ta đi đây, ta sẽ sai người mang ít đồ tẩm bổ cho con." Nói xong bà ta đi ra ngoài để nó ngơ ngác không biết gì cả.
Rồi bỗng dưng trong đầu nó xuất hiện nhiều hình ảnh, đây chẳng phải là ký ức của khối thân thể này sao. Rồi bỗng dưng từ trên khóe mắt có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-cuu-trung-sinh/3230677/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.