Nhưng trong mắt nhà tư bản hám lợi đen lòng, nhân viên bị bóc lột bất kể tuổi tác, hình dạng, thể trọng, toàn bộ đều chỉ có cùng khuôn mặt, mặttrên viết chữ to “Đến đây đi, đến đây dồn sức mà bóc lột tôi đi!”
Miên Miên không có bản lĩnh tiến hành đấu tranh giai cấp, chỉ có thểphát huy tinh thần A Q [1] an ủi chính mình: Không sao, không phải chỉlà một cốc cà phê sao, bổn cô nương đưa vào là được rồi. Phải biết rằng, tạm thời thỏa hiệp là vì về sau rất tốt cho mình!
Bưng một cốc cà phê không đường hương vị tỏa ra bốn phía, Miên Miên dưới sự chú mục hoài nghi của mọi người lễ xuyên qua bộ phận kỹ thuật, trựcđảo hoàng long [2]. Nhóm nữ nhân viên dọc đường thả ra ánh mắt ngờ vựclàm cho Miên Miên sinh ra cảm giác trong tay mình không phải đang bưngcà phê, mà là lựu đạn bom mìn.
Đến mức đó sao? Miên Miên không khỏi xấu hổ.
Miên Miên ngừng lại trước cửa gỗ dày, theo tố chất thần kinh cúi đầunhìn xuống, xác nhận trên tay là cà phê không thể nghi ngờ, cuối cùng gõ gõ cửa trước mắt.
“Mời vào” Giọng nói bình ổn của Hỏa Nhạ truyền đến từ bên trong.
Khi Miên Miên bưng cà phê đi vào, dùng thời gian hai giây rất nhanhkiểm tra bốn phía: Văn phòng này khiến cho người ta cảm giác đầu tiênchính là rộng rãi sạch sẽ, ngay cả sàn nhà đá cẩm thạch màu trắng dướichân cũng tìm không ra vết xước, vẫn còn sáng bóng mới mẻ như cũ. Cảmgiác thứ hai chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-cuu-anh-yeu-em/2161941/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.