Miên Miên bị gạt sang một bên có phần xấu hổ, ánh mắt lưu chuyển khôngngừng giữa hai người, thầm nghĩ: Ưm, hình như là đang bận, có lẽ rời đitrước là được rồi.
Miên Miên dự định lặng lẽ trốn, đầu tiên làkhông dấu vết lui về phía sau hai bước nhỏ, sau đó cố ý thu nhỏ lại biên độ động tác xoay người cất bước đi, nhưng, cô hiển nhiên đã coi thườngđộ trơn bóng của sàn nhà ——
“A!”
Cùng với một tiếngthét chói tai thê lương, thân thể Miên Miên dưới ảnh hưởng của lực húttrái đất nghiêng về phía trước một góc chín mươi độ, sau khi ý thức được mình sắp ngã sấp xuống, hai tay theo bản năng túm lấy mặt bàn —— nhưngmà tục ngữ nói phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, Miên Miên tùy tiệntóm lấy, lại chạm vào cốc cà phê vẫn an tĩnh đặt trên mặt bàn, vì thế —— chất lỏng màu nâu đen trên không lấy tư thái tuyệt đẹp trôi chảy, vô tư bắn về phía Hỏa Nhạ có cự ly gần nhất.
Trong phòng thoáng chốc rơi vào một trận trầm mặc.
Miên Miên bị đau xoa xoa đầu gối đụng phải sàn nhà, không chút ý thứcđến một bàn tay còn lại của mình còn đang túm đùi Hỏa Nhạ. Tiếp theokhuôn mặt nhỏ nhắn phút chốc trắng xanh, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn,quả nhiên, áo sơ mi trắng tinh của Hỏa Nhạ có một mảng nâu đen bắn vào.
Trước tội chứng vững như bàn thạch, Miên Miên thấp thỏm lo âu mở to hai mắt, một ý niệm đầu tiên tiến vào trong đầu là: Chiếc áo này…… Có vẻnhư rất đắt……
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-cuu-anh-yeu-em/2161939/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.