Chương trước
Chương sau
Lại đến dương xuân tháng ba, mùa khai hoa.

Trong phòng của Yên La Điện, thiếu nữ ngủ say sưa. Vì quấn mền chặt nên bí bách, cứ như vậy mà phát ra tiếng thở.

Ninh Tử Thanh chờ bên ngoài cả buổi, không chỉ chờ đến lúc Liễu Ly thức giấc, mà còn nghe thấy tiếng ngáy nhỏ, khiến Tích Nhi đang trực cũng hơi lúng túng, nhìn Ninh Tử Thanh một cái, cảm thấy quận chúa của mình có chút mất mặt.

"Điện hạ." Tích Nhi nói, "Hay là nô tì vào đánh thức quận chúa? Sắp hết hôm nay rồi, nếu không dậy thì không kịp nữa."

Cửa phòng có treo tấm rèm mỏng, Ninh Tử Thanh thoáng nhìn từ xa, phảng phất nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang chuyển mình trên giường.

"Ngươi đi lấy nước." Ninh Tử Thanh chậm rãi đứng dậy, "Ta đi gọi quận chúa."

Tích Nhi liền tuân lệnh, nhanh chóng đi lấy nước, chuẩn bị cho Liễu Ly rửa mặt.

Khi Ninh Tử Thanh bước vào phòng, Liễu Ly vẫn còn ngủ rất say, không hề nhận ra lúc này có người đang xâm nhập lãnh địa của mình.

Trong lớp lớp la trướng, người nào đó đang mặc trung y, nằm úp mặt xuống, đè lên chiếc mền bẹp dúm không một chút hình tượng, lộ gần hết người ra ngoài.

Bây giờ Ninh Tử Thanh mới nghe rõ, âm thanh phát ra lúc nãy không phải là tiếng ngáy.

Hơi lo ngại cho tư thế ngủ của Liễu Ly, Ninh Tử Thanh giơ tay vén la trướng, vịn vai Liễu Ly, định xoay người Liễu Ly lại.

Liễu Ly dù đang trong giấc mơ, nhưng lúc má rời khỏi giường đã lầm bầm trong miệng điều gì đó.

Ninh Tử Thanh nhăn mày lắng nghe một lúc mới nghe rõ.

"Dì à, chúng con yêu nhau thật lòng, xin dì đừng dùng tiền bạc sỉ nhục tình yêu của chúng con!"

Đang nói mớ lung tung gì vậy?

Ninh Tử Thanh liền cố ý bịt mũi Liễu Ly lại, chỉ vài giây sau, Liễu Ly bật dậy, mở mắt ra.

Mền trượt xuống, cổ áo cũng vì cử động quá đột ngột mà mở gần hết, lộ ra cả một bờ vai trắng nõn mượt mà và xương quai xanh rõ nét.

Xuống nữa là một vùng căng tròn nõn nà hơn, nằm yên trong bóng tối dưới cổ áo, không lộ ra hết.

Ninh Tử Thanh lướt nhẹ mắt qua một cách lặng lẽ.

Liễu Ly hoàn toàn không biết gì về chuyện đó, ngáp một cái: "Chào buổi sáng, Tiểu Cửu Nhi."

Đôi mắt hoa đào của thiếu nữ trước mặt hơi xếch lên, hai má phúng phính trong ấn tượng đã sớm biến mất, thay vào đó một là đường viền hàm sắc nét trên khuôn mặt nhỏ.

"Không còn sớm nữa." Ninh Tử Thanh nói, "Nửa canh giờ nữa phải đi."

"Bao nhiêu đó là đủ rồi." Liễu Ly nói, còn nhân tiện vươn vai.

Thời gian một thoáng qua đi, trong chớp mắt, cô đã ở thời đại xa lạ này mấy năm trời.

Cô và Ninh Tử Thanh từ những đứa trẻ ngô nghê mười hai tuổi đã chính thức cập kê, thông thường, ở tuổi này đã có thể xuất giá.

Linh hồn Liễu Ly vốn là người trưởng thành, nên chẳng chú ý nhiều đến thay đổi trên cơ thể bản thân. Nhưng đưa mắt nhìn Ninh Tử Thanh ngày càng trong trẻo, ngày càng cao lớn, lòng cô có chút buồn.

Có cảm giác... cải thìa của mình đã lớn thành cải thảo chỉ trong một đêm.

Trước đây Ninh Tử Thanh vẫn kêu cô là tỷ tỷ, mấy năm nay theo tuổi dần lớn lên, ngày càng điềm đạm, không giống một cô gái trẻ tuổi, so với những quan viên mấy chục tuổi trong triều đó cũng không kém là bao, có lúc chỉ nhìn thoáng Liễu Ly một cái, cũng làm cô bồn chồn nửa ngày.

Tích Nhi lấy nước tới, thấy quận chúa đã dậy, vội đặt chậu nước qua một bên, thấm ướt khăn nóng vào trong, hầu Liễu Ly lau mặt và đánh răng.

Ninh Tử Thanh ngồi bên tháp của cô, không có ý định đi.

Liễu Ly nói: "Ninh Tử Thanh tiểu điện hạ, không phải muốn nhìn ta thay y phục chứ."

"Ngươi?" Ninh Tử Thanh nhướn mày, liếc nhìn cổ áo của cô, "Có gì đáng nhìn?"

Liễu Ly không phục. Cô ở đây ăn ngon ngủ đủ, còn thường uống mấy chung sữa đu đu, tuy vóc dáng không được nở nang lắm, nhưng cũng có triển vọng.

"Không có chỗ nào?" Liễu Ly kéo y phục phía sau xuống một chút, trung y màu trắng mỏng manh liền ôm sát ra đường cong của chiếc eo thon, thấy hết tất cả, "Ngươi nói bậy, vẫn có mà."

Ánh mắt Ninh Tử Thanh cũng mang nụ cười, nhìn cô một vòng từ trên xuống dưới một cách tinh quái, một lúc lâu, mới miễn cưỡng nói: "Phải, ta nói bậy."

Tích Nhi đứng bên cạnh, lập tức quay đầu đi, không nhìn thấy gì thành công, sự hiểu chuyện này làm Ninh Tử Thanh rất hài lòng.

Lòng cô không thể không điên cuồng thét lên:...Quận chúa, ngài không nhận ra Cửu điện hạ đang tay không bắt trọn sói trắng sao?!

Thôi quên đi, lúc mười hai tuổi quận chúa đã có thể chủ động bày tỏ tình cảm và tư định chung thân với Cửu điện hạ, bây giờ như vậy thì tính là gì.

Có lẽ cái này được gọi là tán tỉnh nhau.

Nửa canh giờ nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, Liễu Ly thay y phục xong thì cùng Ninh Tử Thanh dùng bữa sáng, sau đó đến Quốc Tử Học báo cáo.

Hôm nay là một ngày quan trọng, tất cả công chúa, hoàng tử cùng độ tuổi sẽ họp lại với nhau.

Dựa theo truyền thống của Đại Ninh, cứ mỗi hai năm, hoàng tử, công chúa và các con cháu hoàng thất tròn mười lăm tuổi sẽ được thống nhất tham chính và chính thức nhậm chức ở thành Tây Kinh, sau khi các thái phó trao đổi với từng người về chức vị cụ thể, quyết định cuối cùng sẽ do thánh thượng đưa ra.

Đến tuổi nhược quán, các hoàng tử công chúa sẽ được phong vương, đến địa phương nhậm chức; dĩ nhiên, cũng có thể lưu nhậm trong Tây Kinh.

Trong khi ngồi trên cỗ liệu lắc lư, Liễu Ly lại bắt đầu buồn ngủ. Mặc dù buổi sáng thức dậy không đói lắm, nhưng điểm tâm quá ngon, nên vô tình ăn no căng, ợ.

Cỗ kiệu này đi cực chậm, tự mình đi bộ còn nhanh hơn, dù sao phải qua mấy nén nhang mới đến, nên Liễu Ly cũng nhắm mắt lại, chuẩn bị chợp mắt một lát.

"Buồn ngủ?" Ninh Tử Thanh hơi nghiêng mắt nhìn qua.

Liễu Ly lờ mờ "ừm" một tiếng, vừa định dựa đầu ra sau, thì có một bàn tay đỡ vững sau đầu, dịu dàng đưa sang phải.

"Ngủ đi."

Đầu cô liền gối vào một hõm vai, vị trí không cao không thấp, xúc cảm không mềm không cứng, mọi thứ đều vừa phải.

"Dáng cao đúng là tốt thật..." Liễu Ly lẩm bẩm một câu, rồi liền an tâm đem toàn bộ trọng tâm dựa vào, hoàn toàn xem Ninh Tử Thanh như một cái nệm người.

Ninh Tử Thanh cảm nhận sức nặng trên vai trái, dường như người nhanh chóng đi vào giấc ngủ kia hoàn toàn không chú ý đến hai người đang cách rất gần nhau, gần đến nỗi chỉ cần Ninh Tử Thanh hơi nghiêng đầu là sẽ sượt môi qua trán Liễu Ly.

Trên tóc cô lại là hương hoa bích đào quen thuộc, Ninh Tử Thanh nghĩ, bây giờ đúng là đến lúc bích đào nở hoa.

Cảnh này lẽ ra phải êm đềm và hài hòa, tiếc là Liễu Ly lại bắt đầu nói mớ, tuy nói nhỏ, nhưng Ninh Tử Thanh ở rất sát, nên cũng nghe rõ ràng.

Có vẻ là tiếp tục giấc mơ buổi sáng.

"Dì à, tình yêu của chúng con thật sự không thể cân đo bằng tiền bạc, năm trăm triệu này, sao so sánh được với lời thề nguyền thủy chung giữa chúng con?"

Năm trăm triệu lượng bạc? Ninh Tử Thanh nghĩ, không lẽ xem thoại bản yêu đương kia nhiều quá, nên trong mơ liền thiên mã hành không?

Nhưng lại nghe Liễu Ly nghiêm túc bảo:

"...Nên, phải thêm tiền."

Ninh Tử Thanh:...

*

Bình thường Liễu Ly đều đi bộ đến Quốc Tử Học, hôm nay đột ngột thay bằng kiệu cũng là có nguyên nhân của nó.

Các thái phó ở bên trong Quốc Tử Học, chư vị công chúa hoàng tử từng người tiến vào thương đàm theo thứ tự tuổi tác, ai chưa đến lượt thì phải đợi ở bên ngoài trước.

Hiện giờ ngày xuân phong hàn, ngồi trong kiệu vẫn ấm hơn.

Khi Liễu Ly và Ninh Tử Thanh đến, quả nhiên, có mấy cỗ kiệu đã dừng ở bên ngoài, đoán là sẽ phải mất một lúc.

Liễu Ly cũng đã ngủ khá đủ, hài lòng rời khỏi vai Ninh Tử Thanh. Dục Nhi ở bên ngoài vén màn, nhẹ nhàng nói với Liễu Ly: "Quận chúa, Cửu điện hạ, bên cạnh lần lượt là kiệu của Ngũ điện hạ, Bát điện hạ, và vài vị huyện chúa."

Liễu Ly "à" một tiếng, tính toán, người đủ tuổi năm nay hầu như chỉ có bao nhiêu đây, ngoại trừ Ninh Tử Linh.

Ninh Tử Linh năm nay đã gần mười chính tuổi, Lục hoàng tử nhỏ hơn Ninh Tử Linh đã sớm lĩnh chức vào hai năm trước, nhưng Ninh Tử Linh lại trì hoãn đến năm nay mới đến, dường như có mâu thuẫn gì với Thi quý phi, mẫu thân của cô ấy.

Trong phòng, các vị thái phó nhìn nhau lắc đầu hết cách.

Thi quý phi đã nhờ người chuyển lời tới họ, nhưng Ngũ công chúa điện hạ trước mặt này vẫn cứng cỏi như hai năm trước, không chịu đi theo con đường mà Thi quý phi an bài cho Ninh Tử Linh.

Các thái phó rất khó xử, Ngũ điện hạ đã mười chín tuổi, vừa không lĩnh chức, vừa cũng không xuất giá, mà chỉ cương quyết muốn tòng quân.

Ninh Tử Linh biết họ đang nghĩ gì, hừ một tiếng, quay đầu đi. Trên luật pháp không hề nói nữ tử không được tòng quân, tại sao mọi người đều muốn ngăn cản cô ấy!

Hơn nữa, toàn thành Tây Kinh gần đây ai cũng biết, trong Thần Sách quân xuất hiện một vị nữ thống lĩnh, thân thủ bất phàm, bất khả chiến bại, phong đầu vô lượng. [1]

Khi Ninh Tử Linh lén trốn khỏi cung chơi, từ xa trông thấy thì vô cùng ngưỡng mộ, cô cũng muốn trở thành người như thế, múa một thanh đại đao, trừng hung trừ ác, uy phong lẫm liệt.

Phi Quý Phi có căn dặn trước, đương nhiên các thái phó không thể thực sự ghi lại ý kiến của Ninh Tử Linh, đành cười khổ, bảo Ngũ điện hạ tạm trở về chờ trước.

Khi Ninh Tử Linh ra ngoài, liền thấy kiệu của Liễu Ly, đầu tiên là nhướng mày với Dục Nhi đang đứng bên cạnh, sau đó liền hào hứng chạy qua: "Quận chúa, lát nữa có muốn tỉ thí vài chiêu không?"

Trong những năm qua, Ninh Tử Linh vẫn thỉnh thoảng chạy đến tìm Liễu Ly tỉ võ, nhưng Ninh Tử Linh càng ngày càng mạnh, khiến người ta cơ bản là không chống đỡ nổi.

Vẻ mặt Liễu Ly khổ sở, vừa định từ chối Ninh Tử Linh, thì bị Ninh Tử Thanh giành trước.

Ninh Tử Thanh kéo một góc màn, mỉm cười lễ phép với Ngũ công chúa: "Ngũ tỷ tỷ."

"Cửu muội muội." Ninh Tử Linh biết họ có quan hệ thân thiết, nên cũng không bất ngờ khi thấy hai người ngồi chung một kiệu với nhau.

"Nếu Ngũ tỷ tỷ muốn tìm người tỉ thí, sao không đi tìm Sở thống lĩnh trong Thần Sách quân?" Ninh Tử Thanh khẽ nói, "Sở thống lĩnh là người thân thiện, ắt hẳn không ngần ngại chỉ dạy đâu."

Ánh mắt của Ninh Tử Linh tối sầm: "Ta cũng muốn, nhưng trước đây có nhờ người hỏi, Sở thống lĩnh bận rộn công vụ mỗi ngày, chắc là không rảnh."

"Nếu Ngũ tỷ tỷ không chê, ta sẽ giới thiệu giúp."

Ninh Tử Linh giương mắt: "Sao?"

Chợt Ninh Tử Linh nghĩ đến điều gì đó, mẫu thân của Ninh Tử Thanh, Sở Thải Nữ, cũng họ Sở, hiển nhiên không phải trùng hợp.

Không lẽ...

Quả nhiên, Ninh Tử Thanh nói: "Sở Nguyệt thống lĩnh đúng là dì của ta."

"Thật sao?" Ninh Tử Thanh cả mừng.

Có cái danh này, không lo Sở thống lĩnh không đồng ý thỉnh cầu của Ninh Tử Linh. Ninh Tử Linh liền cảm ơn Ninh Tử Thanh, hớn hở rời khỏi.

Liễu Ly ở bên cạnh sửng sốt một lúc. Gần đâu cô cũng có nghe nói thoáng qua về Sở thống lĩnh của Thần Sách quân, nhưng không ngờ người này hóa ra là Sở Nguyệt!

Trong nguyên tác, Ninh Tử Thanh tài năng xuất chúng, bị nhiều người mang thù, Sở thải nữ cũng bị Giang hoàng hậu hại chết.

Cha mẹ của Sở thải nữ nghe hung tin, chỉ trong một đêm đã lâm bệnh nặng, không lâu sau cũng ra đi theo Sở thải nữ và chỉ để lại một cô con gái, đó là Sở Nguyệt.

***

[1]: Trong lịch sử, Thần Sách quân là lực lượng chính của Trung ương Bắc Nha cấm quân vào giữa cuối nhà Đường. Sẽ thay đổi chi tiết một chút, nhưng vẫn giữ nguyên bản chất là cấm quân.

[2]: Liên quan đến lĩnh chức đều bịa ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.