“Mẫn thị.” Quốc sư nhàn nhạt thốt ra họ này.
Thanh Ất khựng lại trong thoáng chốc, vẻ mặt ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh sau đó, như thể nhớ ra điều gì đó, nàng liền biến sắc, có chút chần chừ liếc nhìn qua, mím môi nói:
protected text
“Vi sư nên biết gì chứ?”
“Mẫn thị… đồ nhi gặp được một tộc nhân mang họ này.”
“Vậy thì sao?”
Thanh Ất ngẩng đầu lên, nói:
“Người đó nói sư phụ là tà sư, đã chiếm đoạt khí vận của Mẫn thị, khiến cả tộc bị diệt vong.”
“Ngươi tin à?”
“Con không tin. Sư phụ là Quốc sư đương triều, được vạn dân kính ngưỡng, sao có thể làm ra chuyện như vậy?” – Thanh Ất lắc đầu.
Khóe môi Quốc sư khẽ nhếch lên một nụ cười mang hàm ý khó lường:
“Không, ngươi tin đấy. Nếu không tin, sao lại lén lút đi tìm sử ký tra xét?”
Sắc mặt Thanh Ất chợt tái nhợt.
“Nếu vi sư nói chuyện đó là thật, A Thanh, ngươi sẽ thế nào?” Quốc sư nhìn thẳng nàng, nói:
“Ngươi sẽ vì bất bình cho người kia mà đối nghịch với vi sư chăng?”
Thanh Ất không trả lời, đôi mắt phượng mở to, như bị kinh hãi.
“Trả lời đi.”
“Chẳng lẽ sư phụ làm vậy… là có nỗi khổ riêng?” – nàng nhìn người, hỏi:
“Sư phụ chưa từng làm điều gì dư thừa, nếu người đã làm, ắt có lý do người cho là nên làm.”
“Nếu ta chỉ làm vì tư dục thì sao? Hoặc là dùng khí vận của một tộc để đổi lấy thái bình cho thiên hạ, đổi lấy một con đường Chí Tôn Đại Đạo thì sao, A Thanh nghĩ xem, vi sư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4836483/chuong-641.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.