Đạm Đài Đế Cơ cảm thấy Thanh Ất có chút khác lạ. Lần này sau khi tỉnh lại từ bế quan, nàng hình như có thêm vài phần tâm sự.
“Ngươi đang nghĩ gì thế?” Nàng nhìn Thanh Ất đang ngậm một cọng cỏ dại, thẫn thờ xuất thần, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Thanh Ất u uất nhìn nàng: “A Nguyệt, ai ai cũng có tên, tại sao ta lại không?”
Lăng Cửu Xuyên, cái tên của tiểu cô nương ly hồn ấy thật dễ nghe, vừa lọt vào tai nàng đã khắc sâu trong lòng. Tựa như tên đó vốn dĩ là dành cho nàng. Cửu Xuyên – đại khí bàng bạc, tràn trề sinh cơ – nàng thực lòng rất thích.
Đạm Đài Đế Cơ sững người, nói: “Thanh Ất, chẳng phải…”
Nàng chợt im bặt.
Thanh Ất là danh, cũng là đạo hiệu, là do nàng tự đặt. Nhưng trước đó, nàng được gọi là gì? “Tiểu Cửu.” Đạm Đài Đế Cơ chợt nhớ ra, nói: “Lúc ngươi đặt đạo hiệu, sư phụ vẫn luôn gọi ngươi là Tiểu Cửu, ngươi quên rồi sao?”
Đôi mắt phượng của Thanh Ất sáng lên đôi chút: “Vì ta được nhặt về vào mồng chín tháng tư, nên mới gọi là Tiểu Cửu.”
Nàng nói, ánh mắt lại trầm xuống. Người khác có họ có tên, còn nàng thì không. Nàng từ lúc sinh ra đã bị bỏ rơi tại miếu núi, là sư phụ nhặt về nuôi nấng.
Chỉ là, nàng chưa từng là người hay giày vò bản thân vì chuyện ấy. Lập tức quay sang Đạm Đài Đế Cơ nở nụ cười:
“A Nguyệt, từ nay ta muốn gọi mình là Cửu Xuyên. Tựa như non nước này, hùng vĩ tràn trề sinh khí. Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4836482/chuong-640.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.