Sau khi đắc thành Kim Đan, thi triển Đại Diễn bói toán thuật đối với Lăng Cửu Xuyên đã không còn là việc khó, ngay cả khi dò xét thiên cơ, nàng cũng có thể chống đỡ được phản phệ của nhân quả.
Nàng nín thở ngưng thần, từ từ tụ kim đan chi lực vào lòng bàn tay, khẽ nhắm mắt, đem toàn bộ tâm thần liên kết với thiên cơ nơi U minh.
Cho đến khi vạn vật tĩnh lặng, đột nhiên nàng vỗ lên mặt bàn, quẻ giáp và tiền đồng đặt trên bàn liền bị nàng đánh bay, lơ lửng trên lòng bàn tay. Theo pháp ấn nàng kết, những chiếc quẻ giáp và tiền đồng va chạm kịch liệt, vang lên những tiếng “đinh đang” thanh thúy huyền diệu, từng đợt gợn sóng vô hình lan tỏa ra ngoài.
Lăng Cửu Xuyên không mở mắt, chỉ dùng thần thức để dò xét, nhanh chóng suy diễn mệnh số và nhân quả liên quan đến Đạm Đài Vô Cực.
Phong Nhai không nói một lời, chỉ thu liễm khí tức của bản thể gần như vô hình, để thần thức của hắn và Lăng Cửu Xuyên tương liên, giúp nàng nhìn rõ hơn.
Chốc lát sau, Lăng Cửu Xuyên thu thế mở mắt, trong đôi con ngươi lóe lên một tia hiểu rõ và trầm trọng.
“Thế nào?”
Nàng kết ấn bằng tay, trầm giọng nói: “Mùng bốn tháng tư, giờ Tý khắc ba, năm âm tháng âm ngày âm giờ âm, thiên cẩu thực nguyệt, đúng vào lúc cực âm cực uế, đó là thiên thời mà hắn tính được.”
Phong Nhai thần sắc trầm xuống, nói: “Không phải đúng vào tháng âm tiết Thanh Minh sao? Khi ấy thiên hạ đều tế tổ, cúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4824082/chuong-617.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.