Lời của Phong Nhai, Lăng Cửu Xuyên hiểu rất rõ.
Khí vận bao thân, chính là tư chất của nàng, cũng là độc dược chí mạng.
Có được tư chất ấy, nếu đạo tâm nàng thanh tịnh chính trực, thì tu vi ắt sẽ vượt xa đồng đạo, những gì nàng lĩnh hội cũng sẽ thiên thời địa lợi nhân hòa.
Nhưng nói đó là độc dược, chính vì Đạm Đài Vô Cực muốn đạt thành mục đích, tất sẽ nhòm ngó nàng—kẻ mang khí vận lớn lao, mà hắn quả thật cũng đã làm như vậy. Nếu không, hắn đã chẳng trấn áp nàng dưới hoàng lăng. Việc Lăng Cửu Xuyên “đào thoát” chỉ càng chứng thực cho suy đoán, diễn tính của hắn, khiến nàng bị lợi dụng đến tận cùng, để đảm bảo mưu đồ viên mãn.
Nói cách khác, những gì nàng từng dự cảm đều sẽ thành sự thật, Đạm Đài Vô Cực nhất định sẽ lại tế sát nàng thêm một lần nữa.
Tuy rằng đã từng nghĩ đến, nhưng đến khi phân tích rõ ràng, Lăng Cửu Xuyên càng thấy buồn bực và bất bình.
“Cái quỷ gì mà cứu thế chủ, thật quá bất công rồi, tại sao lại là ta chứ!” – nàng lầm bầm đầy bất mãn.
Phong Nhai liếc mắt: “Ai biết được, có lẽ kiếp trước ngươi đã tạo nghiệt sâu nặng!”
Chỉ có tạo nghiệt lớn, mới phải chịu đủ chín mươi chín tám mươi mốt kiếp nạn, để trả nghiệp chuộc tội.
protected text
Phong Nhai: “……”
Tiểu nha đầu này thật không biết cảm ơn, không biết tốt xấu, đúng là đồ sói mắt trắng mà.
Lăng Cửu Xuyên thấy trong mắt hắn có dòng xoáy tối đen đang cuộn trào, liền nghiêm túc nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4824049/chuong-584.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.