Tân đế Đạm Đài Diễn cảm thấy mình chẳng khác nào một kẻ bị đẩy lên ngồi ghế chịu trận—vừa ngồi chưa ấm chỗ đã gặp đại ôn dịch. Mà cũng chẳng phải ôn dịch phát sinh sau thiên tai có thể dùng thuốc chữa trị, đây lại là tai họa do thi mị gây ra.
Loại họa loạn do thi độc sinh ra này so với ôn dịch bình thường càng khiến người ta kinh sợ. Để tránh gây hoảng loạn trong Đại Đan, hắn lựa chọn che giấu, lẽ nào không đúng? Huống hồ để tránh dịch lan ra, hạ lệnh cách ly và tiêu diệt cũng đâu có sai? Cái gã cứng đầu như Thẩm Thanh Hà còn dám nói gì mà “lấy dân làm gốc”, mấy thứ quái vật đó sao còn gọi là người được nữa? Còn muốn hắn công khai với thiên hạ, chẳng phải là bảo thiên hạ rằng hắn – tân đế – bất đức hay sao?
Đạm Đài Diễn ủy khuất và u uất, sớm biết thế này, chi bằng tự đâm một dao làm phú quý nhàn nhân còn hơn ngồi đây học làm hoàng đế!
Hắn cũng không hiểu, mình mới mười sáu tuổi, ngày thường chỉ biết dắt chó đấu gà, là một kẻ ăn chơi vô tích sự, Quốc sư rốt cuộc thấy cái gì ở hắn mà chọn hắn làm đế vương? Mắt mù à?
“Bệ hạ, Thánh nữ đến rồi!” Đại thái giám vội vàng hành lễ.
Đạm Đài Diễn hoảng hốt đứng bật dậy, nhìn thấy Đạm Đài Đế Cơ từ ngoài bước vào, toàn thân mang theo hàn khí, vội vã bước xuống rồng tọa hành lễ:
“Thánh nữ điện hạ.”
“Trong Đại Đan xuất hiện họa loạn thi mị, không ít người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4824032/chuong-567.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.