Thấy Ôn Duyệt tự mình lên tiếng đồng ý, mà Ôn phu nhân cũng có mặt tại đó, Lư Duệ Đình và Lư phu nhân không còn lý do gì để ngăn cản nữa. Dù sắc mặt khó coi đến đâu, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ sai người chuẩn bị xe ngựa, thu dọn hành lý rồi rời đi.
Lư Duệ Đình đứng bên cổng hông, trơ mắt nhìn Ôn Duyệt bước lên xe ngựa, môi mím thành một đường thẳng, ánh mắt dán chặt vào Lăng Cửu Xuyên đang đứng cạnh xe. Vị sát thần này quả thực là tai họa, vậy mà hắn lại không thể làm gì được nàng!
Lăng Cửu Xuyên như thể sau lưng mọc mắt, bước mấy bước liền ngoái đầu nhìn hắn, chậm rãi nói:
“Lư công tử gần đây nên cẩn thận một chút, bần đạo thấy ấn đường công tử u ám, e rằng có kiếp nạn sắp tới — mà lại là đào hoa sát! Kiếp này nhẹ thì bị thương, nặng thì…”
Lư Duệ Đình sắc mặt đại biến, hai tay siết chặt bên người, ánh mắt đầy hàn ý.
Lăng Cửu Xuyên khẽ bật cười, quay người rời đi.
Lư phu nhân thì mặt mày tái nhợt, vội vàng bước lên ngăn nàng lại: “Ngươi… ngươi nói gì? Nặng thì làm sao?”
“Suỵt, thiên cơ bất khả lộ.” Lăng Cửu Xuyên đưa tay đặt lên môi ra dấu im lặng, nhẹ giọng nói: “Muốn hóa giải kiếp nạn, phu nhân và công tử nên hành thiện tích đức nhiều hơn, có khi tổ sư gia từ bi, sẽ ban cho phúc báo. À, tốt nhất là làm nhân danh Ôn Duyệt.”
“Ngươi!”
“Mẫu thân!” Lư Duệ Đình bước xuống, kéo tay mẫu thân mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4824002/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.