Vinh Hoàn Huyên hoàn toàn mất kiểm soát.
Nàng hận, hận đến thấu xương. Nàng chẳng lẽ không biết việc tu luyện cấm thuật chính là sa vào ma đạo, là tự hủy đạo cơ sao? Nhưng nàng đã không còn đường lui!
Từ nhỏ nàng đã lớn lên trong kỳ vọng cùng nghiêm khắc, cao ngạo mà tự phụ, tuy có thiên phú, nhưng nàng chưa từng buông lơi hay lười biếng, chỉ vì thân phận.
Thân phận thiếu chủ mang lại cho nàng vinh quang, đồng thời cũng là xiềng xích, là trách nhiệm nặng nề đè lên vai. Nàng sợ thấy vẻ thất vọng, thậm chí là nhíu mày của gia chủ, cũng sợ nghe tộc nhân nói nàng không đủ tốt, không bằng tổ tiên, càng không bằng các thiếu chủ nhà khác. Vậy nên mỗi ngày nàng ngoài tụng kinh vẽ phù thì ngồi thiền ngộ đạo, tu hành không dám lơi lỏng nửa khắc.
Làm nũng ư? Không thể nào.
Thân phận của nàng không cho phép, cũng không dung thứ. Nàng là thiếu chủ Vinh gia, việc duy nhất nàng cần làm, chính là nâng cao tu vi đến đỉnh cao, để có thể dẫn dắt gia tộc đi xa hơn. Nàng áp lực rất lớn, nhất là khi nghe có người mới mười ba mười bốn tuổi đã có thể trúc cơ, nàng càng không thể kiềm chế nổi.
Nàng tự hỏi bản thân có thiên phú, tu vi cũng không thua kém ai, cớ gì không thể thử? Chỉ cần nàng trúc cơ thành công, còn ai dám bảo nàng không xuất sắc? Thế là, nàng đã làm việc sai lầm nhất đời mình: nuốt Trúc Cơ đan, cưỡng ép trúc cơ, kết quả, đạo cơ sụp đổ, tẩu hỏa nhập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823925/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.