Vinh Hoàn Huyên bỗng dưng trong lòng sinh ra bất an, trực giác mách bảo nàng nơi này rất nguy hiểm, cần phải lập tức rời đi.
Thế nhưng, bị ánh mắt của Lăng Cửu Xuyên gắt gao chiếu tới, chân nàng như bị đinh sắt đóng xuống đất, dẫu muốn cử động cũng không thể.
Nàng cụp mi mắt, nhắm lại, không ngừng lẩm nhẩm tâm pháp tu hành độc môn của Vinh gia, cưỡng chế bản thân trấn định lại. Thế nhưng bốn bề rõ ràng yên tĩnh, thân thể nàng vẫn cảm thấy rét run từng đợt, từng đợt hàn khí âm u từ bốn phương tám hướng bao trùm lấy nàng, như muốn cạy ra tầng sâu nhất trong tâm linh, bức nàng phơi bày mọi bí mật tăm tối nhất.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch—
Vinh Hoàn Huyên nghe rõ tiếng tim mình đang đập dồn dập, chấn động trong lồng ngực.
Mà trong ánh mắt của chúng nhân, sợi xích câu hồn trong tay Hắc Vô Thường bỗng như rắn độc sống dậy, mang theo âm phong thấu xương, chuẩn xác như mũi tên, trói chặt vào cổ Tĩnh Vương đang hấp hối trên giường.
Đạm Đài Tùng kinh hãi lùi về sau hai bước, rồi ngã ngồi trên đất, miệng há ra muốn kêu gào, nhưng yết hầu chỉ phát ra tiếng “hớ… hớ…” yếu ớt.
Khi người ta rơi vào nỗi sợ cực độ, quả thực chẳng thể phát ra được thanh âm nào, hắn đúng là như vậy.
Tất cả những người có mặt đều không dám động đậy, thân thể cứng đờ, ngón tay lạnh buốt, chỉ biết trơ mắt nhìn hành động câu hồn của Hắc Vô Thường mà không dám ngăn cản, càng không có khả năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823924/chuong-458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.