Trở lại trong thành, Ninh Triết liền dẫn Ninh Thiếu Tư rời đi trước. Hắn nay đã là tiến sĩ, chẳng bao lâu sẽ được phong quan, nếu không có gì ngoài ý muốn, sẽ mang theo nhi tử đi nhậm chức ở nơi xa. Trước đó, hắn cần phải quen dần với thân thể này, đồng thời cũng phải cùng đứa con trai thông minh sớm hiểu chuyện ấy chung sống, hòa hợp, để mau chóng thân thuộc, lại tường tận những chuyện và nhân tình mà thân thể này từng trải qua.
Cái tháp Linh Lung của hắn vẫn còn công dụng. Lăng Cửu Xuyên đã thay hắn khắc một đạo phù văn lên tháp, có thể dùng làm pháp khí hộ thân, coi như ban cho hắn thêm một lá bùa giữ mạng trên chốn quan trường sóng gió khó lường.
Ninh Triết không từ chối. Về phần lấy gì báo đáp, hắn tự có chủ ý trong lòng.
Hai bên cáo biệt, mỗi người một ngả.
Lăng Cửu Xuyên theo A Phiêu trở về Thông Thiên Các, dọc đường nghe hắn kể không ít lời đồn bất lợi cho nàng trong thời gian qua.
“Ngươi hình như thật chẳng hề lo lắng gì cả.” A Phiêu liếc nàng một cái, nói: “Chẳng lẽ không sợ người ta thật coi ngươi là yêu tà, nhóm lửa thiêu sống ngươi sao?”
“Lo lắng nóng ruột cũng vô ích, chỉ khiến phán đoán của ta sai lệch. Hơn nữa, danh tiếng này với một tu sĩ như ta chẳng tạo thành ảnh hưởng gì, trái lại chỉ khiến kẻ ác tâm bịa chuyện kết thêm khẩu nghiệp mà thôi. Quan trọng nhất, bất kể ta có phải yêu tà hay không… cho dù phải, bọn họ có thể thiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823893/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.