Ngôi miếu đổ sau khi chịu lôi kiếp tẩy lễ lại càng thêm tàn tạ, mái ngói đã thủng một lỗ lớn, thánh quang từ đó chiếu rọi vào, khiến gian miếu vốn âm u thêm vài phần sinh khí.
Ninh Thiếu Tư ngồi quỳ bên cạnh phụ thân, ngẩn ngơ nhìn người kia chậm rãi mở mắt, cùng hắn bốn mắt giao nhau.
Chỉ một ánh nhìn, hắn đã lập tức cúi đầu, mũi cay xè, tay siết chặt vạt áo, môi mím lại, lệ rơi lã chã.
Phụ thân hắn… đã không còn! protected text
“Ngươi yên tâm, phụ thân ngươi vẫn còn, chỉ là tạm thời không thể đáp lời mà thôi.”
Ninh Thiếu Tư ngẩng đầu, môi run run nhưng không thể thốt nên lời.
Ninh Lung lại nói:
“Ta cùng phụ thân ngươi, hồn mệnh tương liên. Ta sống thì hắn sống, ta chết thì hắn cũng diệt. Nay ta chưa dám nói chắc điều gì, nhưng ta sẽ dốc toàn lực, trở thành người hữu dụng, như vậy mới có thể nuôi dưỡng tàn hồn của hắn. Tương lai nếu ông trời thương xót, e rằng ngươi vẫn còn cơ hội gặp lại phụ thân.”
Ninh Thiếu Tư nghẹn ngào gật đầu.
“Ta chưa từng làm phụ thân, những ngày sau này, nếu có chỗ nào làm chưa tốt, ngươi chỉ điểm cho ta đôi điều. Ta sẽ hết sức gánh vác trách nhiệm của một người cha.” Ninh Lung khẽ mỉm cười, đưa tay ra:
“Chúng ta… cùng nhau quan tâm lẫn nhau?”
Ninh Thiếu Tư nhìn bàn tay thon dài kia, rồi đặt tay mình vào.
Lăng Cửu Xuyên liếc mắt nhìn, khóe môi khẽ cong, nụ cười mơ hồ hiện ra. Nàng xếp bằng, mười ngón tay kết pháp ấn, nội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823892/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.