Tạ Chấn Minh lúc này quả thật đang hoài nghi cuộc đời. Vì sao hắn lại rơi vào tình cảnh như vậy? Rõ ràng chỉ vài ngày trước, hắn vẫn là Trấn Bắc Hầu, nắm giữ binh quyền, oai phong chấn nhiếp biên ải. Vậy mà giờ đây, hắn chỉ còn lại một thân áo lót mỏng manh, bị hàn khí thấu xương vây hãm, run rẩy như kẻ tù binh chờ chết.
Hắn chết chắc rồi!
Dù không có chuyện liên quan tới Lăng Chính Phạm, chỉ riêng tội danh mưu sát quân vương, cũng đủ khiến hắn không thể sống sót.
Kẻ mưu nghịch, tru di cửu tộc!
Trời xanh có thể chứng giám, đó vốn không phải là ý định ban đầu của hắn. Hắn đâu đến mức ngu xuẩn như vậy. Nhưng khoảnh khắc ấy, một tia không cam lòng bất chợt trỗi dậy, khiến hắn bộc phát, ép ra Hộ Thân Cổ.
Lúc đó, hắn chẳng còn là chính mình. Như lời hắn từng nói, làm sao hắn có thể nói ra những lời trong lòng, ngay trước mặt quân vương cùng các đại thần triều đình? Hắn điên rồi sao? Nhưng sự thật thì sao?
Chính miệng hắn nói, chính thân thể hắn làm, lại chẳng do hắn khống chế chút nào, kết quả là chuốc lấy tai họa chắc chắn phải chết.
Tạ Chấn Minh nghĩ rất lâu, cuối cùng hình ảnh hiện lên trong tâm trí lại là thiếu nữ ôm con mèo trắng ấy. Nụ cười giễu cợt, lạnh lùng của nàng đặc biệt rõ ràng. Nàng nói: “Có món nợ cần phải thanh toán!”
Giờ đây, nàng lại hóa thành thực thể, đứng lạnh lùng bên ngoài chấn song, nhìn hắn chằm chằm như một u linh. Sau lưng nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823872/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.