Trấn Bắc Hầu sống đến từng này tuổi, chưa từng e sợ ai, vậy mà khi trông thấy Lăng Cửu Xuyên – một tiểu cô nương gầy gò yếu ớt – hắn lại bất giác lạnh sống lưng, sống lưng vốn thẳng tắp bỗng dưng khom xuống.
Rõ ràng nàng đang mỉm cười, thế nhưng nụ cười ấy lại chẳng chạm đến đáy mắt. Dẫu chỉ là một thiếu nữ mới đến tuổi cập kê, nhưng khí thế toát ra quanh thân nàng lại lẫm liệt như sát khí nơi sa trường, so với các vị đại tướng từng dày dạn chiến trận còn khiến người run sợ hơn.
Nàng nói, nợ nần nên thanh toán rồi. Nợ gì cơ? Là huyết hải thâm cừu vì cha bị sát hại ư? Sắc mặt Trấn Bắc Hầu u ám không thôi.
“Hầu gia, bệ hạ đang đợi.” Một cấm vệ bên cạnh lạnh nhạt lên tiếng.
Trấn Bắc Hầu hoàn hồn, ngoảnh đầu tìm kiếm bóng dáng Lăng Cửu Xuyên, nhưng không biết từ bao giờ nàng đã rời đi, tựa như cuộc gặp gỡ vừa rồi chỉ là một ảo giác.
Chỉ có hương thơm lạnh nhè nhẹ mang theo chút mùi thuốc còn vương trong không khí, nhắc nhở hắn rằng người kia đã từng xuất hiện.
Trấn Bắc Hầu rùng mình một cái, sắc mặt uể oải hẳn đi.
Triều sớm chưa tan, mọi người đều đang chờ Trấn Bắc Hầu – chờ một sự thật.
Thế nhưng khi Trấn Bắc Hầu bước vào đại điện, mọi người đồng loạt hít sâu một hơi, ánh mắt hoảng sợ nhìn vị nam tử vận tử bào ấy.
Đây là Trấn Bắc Hầu? Hắn chẳng phải chỉ mới ngoài bốn mươi thôi sao? Nhưng bộ dạng hiện giờ, nào giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823867/chuong-401.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.