Quả đúng như Lăng Cửu Xuyên nói, một người có trúng thuật hay không, kẻ có chút đạo hạnh là có thể nhìn ra. Nhất là trên người Thôi thị, dấu tích thuật pháp còn rất mới, dù âm sát đã bị Lăng Cửu Xuyên trừ bỏ, nhưng vẫn có thể dò ra được nàng từng trúng loại thuật pháp hiểm độc này.
Cung Thất thần sắc lạnh lẽo, trầm giọng nói:
“Thường Thanh đạo trưởng, ta thấy lời vị đạo hữu họ Lục kia nói là vô tình làm tổn thương, chỉ e là có phần miễn cưỡng. Làm sao có thể nói là vô tình mà từng tấc kinh mạch đều bị âm sát càn quét đến vậy?”
Dù đã trừ được âm sát, nguyên khí của Thôi thị cũng đã tổn hại quá nửa, kinh mạch toàn thân đều lạnh buốt.
Lâu Sơn ở bên cạnh cũng nói:
“Theo ta thấy, rõ ràng là cố ý. Đạo trưởng họ Lục kia nên được đưa đến Giám Sát Ty lập án điều tra.”
Sắc mặt Thường Thanh đạo trưởng trông không mấy dễ coi, định mở miệng nói gì, thì Lăng Cửu Xuyên đã lên tiếng trước:
“Đúng vậy. Dù ta đã thay gia mẫu trừ âm sát, cũng là do bà mệnh lớn mới kịp đợi ta thi pháp. Nếu không thì cái gọi là ‘vô tình làm tổn thương’ đó, chẳng khác nào giết người rồi.”
Nàng nhấn mạnh hai chữ “vô tình”, rồi lạnh giọng nói tiếp:
“Thường Thanh đạo trưởng là người trong chính đạo, chắc sẽ không nói mấy lời như ‘đã trừ được âm sát thì việc này coi như xong’ đâu nhỉ?”
Thường Thanh đạo trưởng thoáng lúng túng, thật ra trong lòng ông đúng là nghĩ như thế, thêm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823817/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.