Một câu gọi là “vô tình làm bị thương”, khiến đám người Huyền tộc thuộc Giám sát ty rơi vào thế lưỡng nan, cổ họng như mắc nghẹn thứ gì đó, nuốt không trôi, nhả chẳng xong.
Kẻ uất ức nhất chẳng ai khác ngoài người nhà họ Vinh, rõ ràng là tự dâng nhược điểm cho đối phương, mà nhược điểm ấy lại hóa thành lợi khí, quay đầu đâm ngược vào mình.
Thường Thanh đạo trưởng trong lòng càng thêm u ám, dẫu đã vào Giám sát ty, thân phận vẫn chưa hoàn toàn thay đổi. Nhìn thấy đệ tử nhà họ Vinh, theo bản năng liền bênh vực người nhà trước, cho nên mới nhắc đến chuyện lúc trừ tà có thể “lỡ tay làm bị thương”, ý đồ để Lục Ấu An học cách ngụy biện.
Ai ngờ được, phản ứng của Lăng Cửu Xuyên lại nhanh đến vậy, lập tức bám lấy điểm ấy để phản công, ngay trước mặt Giám sát ty, dứt khoát giáng xuống Lục Ấu An một đạo lôi phù.
Điên đến vậy, cuồng đến thế!
Lấy đạo người trả lại cho người, Lăng Cửu Xuyên am hiểu đạo lý này hơn ai hết. Ngươi nói trừ tà mà lỡ tay gây thương tích, ta cũng vậy!
Mọi người đều nghiêm túc mà bịa chuyện, ngươi nói được, ta cũng có thể.
Một đệ tử nhà họ Phong gắng giữ bình tĩnh, nói: “Ngươi đúng là cưỡng từ đoạt lý, rõ ràng là mượn cớ để hại người!”
Lăng Cửu Xuyên bước tới, gom lại những luồng âm sát khí đang tán loạn từ người Lục Ấu An, nhào nặn thành hình dáng một tà quỷ, rồi nhét vào tay người họ Phong ấy: “Ngươi cứ xem, đây có phải là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823816/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.