Lời “từ hôn” vừa thốt ra, dù sát khí quanh thân Lăng Cửu Xuyên đang cuồn cuộn, nàng vẫn không nhịn được khựng lại, mắt lóe sáng – “từ hôn”, chẳng lẽ là từ hôn với thiếu chủ nhà họ Vinh? Quả nhiên, sắc mặt Dương Minh Tử trầm xuống: “Hai họ kết thân, vốn là việc đại hỷ, kết duyên Tần Tấn chứ không phải kết oán. Thiếu chủ nhà ta không có ý định cưới gả, Vinh gia cũng chẳng vì thế mà quấn lấy mãi, sao lại nói là nhục mạ?”
“Không thì tốt.” Cung Thập Lục cười toe toét: “Tại hạ còn tưởng các ngài muốn thay thiếu chủ nhà mình rửa hận cơ đấy. Kỳ thực, tin đồn chỉ nên dừng lại ở người sáng suốt. So với mấy lời đồn đoán, chẳng bằng để thiếu chủ các ngài xuất quan đi lại nhiều hơn, không cần dùng hôn sự mà áp chế dư luận nữa.”
Sắc mặt Dương Minh Tử càng lúc càng khó coi, trong mắt hiện lên lửa giận.
Lăng Cửu Xuyên và Phục Kỳ liếc nhau, chỉ e chuyện trước đó bọn họ âm thầm giật dây nhằm vào Vinh gia đã bị A Phiêu tung ra ngoài. Giấy không gói được lửa, giờ Vinh gia đang rối ren, cần gấp một tin tốt để ổn định lòng người.
Thật là chuyện hay!
Sát khí quanh thân Lăng Cửu Xuyên dịu lại đôi chút – kẻ thù sống không yên, nàng mới sống yên ổn được!
Khóe mắt Cung Thất thoáng lướt qua nét biểu cảm trên mặt nàng, thấy khóe môi nàng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười như thể kế hoạch vừa thành công mỹ mãn – trong lòng hắn thoáng chấn động: nàng biết chuyện gì đây?
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823755/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.