Thần hồn của Lăng Cửu Xuyên trôi dạt vô định, chẳng thể an yên, cũng không nơi nương tựa, tựa như phù du vô căn, phiêu bạt giữa hư vô.
Sau khi biết được chân tướng cái chết của Lăng Chính Phạm, trong lòng nàng bỗng sinh ra một ý niệm: nguyên thân bị chán ghét, sống cô độc ở trang ngoài, tất cả đều bởi phụ thân chết sớm, còn mẫu thân thì không nhận nàng. Nếu như mọi chuyện có thể bắt đầu lại, nếu nàng sinh ra đủ tháng, được lớn lên trong vòng tay yêu thương của phụ mẫu, thì liệu cuộc đời nàng – và chính bản thân nàng – có phải đã hoàn toàn khác? Nếu thật sự nàng mới là Lăng Cửu Xuyên chân chính, thì nếu ngày đó Lăng Chính Phạm không chết, nàng chẳng phải cũng có thể như bao tiểu thư khuê các khác, sống trong lụa là, yên vui hưởng phúc?
Không – Tạ Chấn Minh ra tay với Lăng Chính Phạm, vốn vì đố kỵ và dã tâm muốn thay thế. Còn chuyện nàng bị tráo đổi, có khi lại là một âm mưu khác nữa.
protected text
Mộc Ngư thấy vậy, không khỏi thở dài một tiếng.
Tiểu Cửu Tháp cũng chẳng phải vạn năng, nếu nàng không tự tụ hồn dưỡng thần, e rằng thần hồn sẽ tiêu tán dần, về sau con đường càng thêm gian khó.
Nhưng tâm trí của Lăng Cửu Xuyên đang rối loạn, mà cái loạn ấy – chính bởi tất thảy đều không vững vàng.
Từ lúc biết được thân thế kiếp trước có thể là nữ nhi của Thôi thị, đến nay lại nắm được sự thật về cái chết của phụ thân, nàng cảm thấy bản thân rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823753/chuong-287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.