Tên quỷ tú tài nghèo rách kia mắng lên một tiếng, tuy khí thế hung hăng nhưng thực chất lại là ngoài cứng trong mềm, cũng không dám làm gì Lăng Cửu Xuyên. Hắn tuy nghèo, tuy già, nhưng sống làm người, chết làm quỷ đã bao năm, cũng biết rõ thế nào là tốt xấu, trong lòng tự biết rõ đối phương không phải hạng dễ trêu vào.
Nhất là khi Lăng Cửu Xuyên vừa ra tay, hắn cảm giác như hồn phách mình yếu đi một phần, há dám dây dưa? Nhiều lắm cũng chỉ dám mạnh miệng được vài câu.
Nhưng Lương Cẩm Phong thì khác, hắn cũng nghe thấy tiếng mắng rợn người kia, sợ đến mức hai chân mềm nhũn như mì luộc quá lâu, chẳng còn chút sức lực, mặt mày trắng bệch, run rẩy nhìn về hướng có tiếng mắng, lắp bắp hỏi:
“Là ai, là quỷ gì? Ta, Lương Cẩm Phong sống gần nửa đời người, chưa từng làm chuyện trái đạo lý, còn thường hay làm việc thiện, tự hỏi chưa từng làm chuyện gì thẹn với lòng, sao lại bị quấn lấy?”
Lăng Cửu Xuyên nhìn về phía tú tài nghèo, nói:
“Oan gia nên giải chứ không nên kết, ngươi và hắn có khúc mắc gì, thì giải cho xong, hà tất phải dây dưa không dứt? Ngươi làm quỷ đã nhiều năm không chịu đi đầu thai, chỉ vì đeo bám hắn, lại cũng chưa từng thật sự hại hắn đến chết, hiển nhiên đây chỉ là một đoạn oan duyên nhỏ, chi bằng hóa giải cho rồi?”
“Lão phu không giải thì sao?” Tú tài nghèo ương ngạnh ngẩng cổ nói.
Lăng Cửu Xuyên thản nhiên:
“Vậy thì ta chỉ có thể cưỡng ép tiễn ngươi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823738/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.