Phong Nhai vừa tháo lớp lụa bọc, vừa khẽ thở dài.
A Phiêu trong lòng bất an vô cùng, quay sang nhìn Quỷ tướng, vẻ mặt như muốn nói: Ngươi thông minh, mau nói ta sai ở đâu? Quỷ tướng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ hận sắt không thành thép, nhắc nhở: “Ngốc tử, ngươi bị nàng ta gài lời rồi.”
Gài lời?
A Phiêu ngẩn ra, lập tức hồi tưởng lại lúc Lăng Cửu Xuyên đưa đồ, mình sao lại bị gài bẫy?
Nàng đưa vật ấy, chỉ bảo mình giao cho Các chủ tạm thời giữ hộ, mà hắn liền thuận theo nhận lấy, chỉ hỏi đó là gì, còn chuyện có thể giữ hay không, hoàn toàn không đề cập.
Nếu đổi lại là người ngoài, hắn đã đá văng ra khỏi cửa: Ngươi là ai, bảo chủ tử ta giữ hộ là giữ à? Ngươi nghĩ mình là trời sao?
Nhưng Lăng Cửu Xuyên không phải người ngoài. Nàng là tiểu oan gia của chủ tử, thế là hắn nhận rồi, nhận rồi, nhận…
Nàng đâu phải kẻ ngu ngốc, với thái độ của mình, chắc hẳn nàng đã đoán ra không ít.
A Phiêu sắc mặt trắng bệch, quỳ sụp xuống, vẻ mặt đầy hổ thẹn: “Chủ tử, A Phiêu đáng chết!”
Phong Nhai đã tháo hết lớp lụa, hiện ra một pho truyền quốc ngọc tỷ, hắn sững người trong chốc lát, sau đó lại bật cười.
Thật là…
Nhân quả, quả thật là một thứ thú vị.
Hắn nhìn A Phiêu, nói: “Thôi được, đứng dậy đi. Ngươi vốn không phải đối thủ của tiểu gian tinh kia, bị nàng gài lời cũng không lạ.”
A Phiêu đứng dậy, dè dặt hỏi: “Chủ tử… ngài thật sự quen nàng sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823736/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.